Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Có chuyện gì vậy?

Quý Vô Tu nhìn xung quanh bốn phía, mới phát hiện vị nguyên soái đã lâu không thấy kia thế mà đang đứng ở đó, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Quý Vô Tu lén lút liếc nhìn tảng đá phía sau một cái, hơi thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ thú biến dị cấp 2 đều có thể nhẹ nhàng đánh nát tảng đá, mà cái hành vi này của y, tuyệt đối sẽ không gây quá nhiều chú ý.

Một cục bông ngốc nghếch đang chơi đùa, không cẩn thận in một cái móng vuốt lên trên tảng đá, đây là hành vi bình thường cỡ nào.

Otis đi tới sờ sờ Quý Vô Tu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hồi lâu, đưa ra kết luận: "Ừm, béo lên không ít."

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, giả vờ nghe không hiểu.

Tuy trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra tháng này y thiếu năm cân thịt cũng không có gì to tát.

Otis như nhớ ra điều gì, tránh đi Quý Vô Tu, quan sát vết tay gấu trên tảng đá, càng nhìn mày càng nhăn.

Quý Vô Tu cũng bước lại gần theo, nhìn chằm chằm tảng đá hồi lâu, cuối cùng vẫn không hiểu vết tay gấu này có cái gì đẹp.

Mà Otis lại chú ý tới xung quanh trảo ấn bóng loáng, độ nông sâu tùy ý, đủ để thấy được lúc ấy nó không dùng quá nhiều sức lực, thậm chí còn thành thạo.

Ánh mắt Otis lập tức trở nên phức tạp.

Quả cầu lông mập mạp này thoạt nhìn ngốc ngốc đáng yêu, tựa hồ làm cái gì cũng vụng vụng về về không hề có lực sát thương.

Ai ngờ.....nó lại cất giấu một sức mạnh to lớn đáng sợ như vậy.

Tảng đá này là hắn từ tinh cầu khác chuyển về, đá trên tinh cầu kia cực kỳ cứng rắn, thú biến dị dưới cấp 3 tuyệt đối không thể chụp nứt nó, càng đừng nói là ở bên trên lưu lại bất cứ dấu ấn hoàn chỉnh gì.

Nhưng điều này cũng không đủ để Otis nguyên soái kiến thức rộng rãi cảm thấy chấn động, bởi vì thứ chân chính khiến hắn kinh ngạc chính là trên trán của đầu thú biến dị này không có bất cứ hoa văn gì, chứng tỏ nó là một con thú biến dị mới thành công biến dị chưa có cấp bậc.


Điều này chứng tỏ cái gì?

Otis gọi cục bông đen trắng kia lại đây, chỉ chỉ ấn ký bên trên nói: "Lại làm một cái cho ta xem."

Ánh mắt Quý Vô Tu lập tức liền thay đổi, lộ ra biểu tình ngươi có bị ngốc hay không.

Thú biến dị căn bản không nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại.

Mà nguyên soái trước mặt, cư nhiên còn nghiêm trang nói chuyện với mình.

Loại hình ảnh này đừng nói có bao nhiêu quỷ di.

Otis không thể phán đoán được đầu thú biến dị trước mắt suy nghĩ cái gì, bởi vì trong mắt nhỏ của nó nhỏ tới đáng thương, thậm chí bị quầng thâm bao trùm xung quanh, lại càng nhìn không rõ.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc đánh giá cao của Otis về đầu thú biến dị này, đây là một hạt giống thích hợp để -- chiến đấu cỡ nào.

Quan trọng hơn, bề ngoài của nó lại phù hợp với thẩm mỹ của mình như vậy.

[Tinh! Ngài bán manh thành công khiến trái tim nhân loại này rung động, sinh ra hoạt động tâm lý'......nội tâm hoạt động không thể đo lường.....', ngài thành công đạt được +520 điểm bán manh.

Quý Vô Tu vẻ mặt ngốc.

Khó có thể tin mình không hiểu sao lại thành công đạt được 520, từ đầu tới cuối, làm người trong cuộc thế mà lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Quan trọng nhất lầ.....

"Hệ thống, vì sao nội tâm hoạt động của người này lại không kiểm tra đo lường được?"

Giọng nói của hệ thống cũng rất cổ quái: [Ký chủ, nội tâm hoạt động của người trước mắt này quá mức.....phức tạp, có đôi khi ngay cả bổn hệ thống cũng không thể phân tích ra được, nhưng cho ta một thời gian, ta nhất định có thể kiểm tra đo lường ra.]

Quý Vô Tu bất đắc dĩ: "Được rồi, hi vọng ngươi có thể thành công."

Bởi vì có đôi khi y cũng khá tò mò vị nguyên soái này rốt cục suy nghĩ điều gì.

Otis ngồi cùng Quý Vô Tu một lúc, sói bạc liền lặng lẽ ẩn nấp ở gần đó, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm Otis, như là hận không thể cắn chết hắn.

Otis lơ đãng liếc mắt nhìn qua bụi cỏ, vẻ mặt không đổi.

Mà sói bạc lại dựng đứng lông tơ, phát ra âm thanh gầm gừ kinh sợ.

Nó rất chắc chắn nhân loại này là người mạnh mẽ nhất mà mình từng gặp qua.

Cần phải để đồ xấu xí cách xa hắn một chút.

Otis không phải lúc nào cũng xoa vuốt đầu thú biến dị này, mà ngồi ở một bên mở quang não ra xử lý việc của mình, vẻ mặt lãnh đạm như hoàn toàn xem nhẹ thú biến dị bên người.

Quý Vô Tu cực kỳ nhàm chán muốn tránh ra.

Kết quả Otis bình tĩnh nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, ánh mắt hơi lạnh lùng.

Quý Vô Tu chớp mắt, lùi chân trước về.

Lúc này Otis mới cúi đầu, tiếp tục xử lý công việc.

Quý Vô Tu nhận ra điều gì, lại lần nữa bước ra một bước nhỏ.

Otis một tay túm Quý Vô Tu lại, đè đầu y, quát lớn: "Đừng lộn xộn."

Quý Vô Tu lại lặng lẽ bò dậy, ý đồ ở thăm dò độ tức giận của nguyên soái....

Otis lại lần nữa làm đúng như vậy, nhấc Quý Vô Tu về, nhẹ nhàng đem quả cầu lông nặng không thể tin nổi này thả lại chỗ cũ, toàn bộ quá trình không chút gợn sóng, đơn giản giống như tùy ý đặt chén trà để lại chỗ cũ vậy.

Nhưng Quý Vô Tu lại lập tức trở nên khó chịu, lại lần nữa bò dậy chuẩn bị vượt ngục.

Otis lại lần nữa chuẩn bị bắt lấy quả cầu lông kia, Quý Vô Tu lập tức dùng tay gấu đẩy ra, tức giận rống lên một tiếng.

Còn chưa đủ à?

Otis bình tĩnh nhìn này quả cầu lông hung manh này, cuối cùng nhịn không được cảm giác sung sướng trong lòng, trực tiếp giơ tay hung hăng xoa nhẹ quả cầu lông, thật lòng khen ngợi: "Không tồi" lông.

Quý Vô Tu: "???"

Mẹ nó có bệnh à?

Quý Vô Tu không chút lưu tình chụp bay tay đối phương, lắc mông chỉ để lại bóng lưng cho Otis.

Ngay cả bóng lưng, cũng vẫn lông xù xù như vậy.

Cuối cùng Otis không nhịn được chọc chọc sau lưng quả cầu lông, tận đến khi tạo thành một cái hố hình bàn tay, hắn mới sung sướng gợi lên khóe môi, trong lòng càng ngày càng cảm thấy vừa lòng với đầu thú biến dị này.

100%

[Tinh! Phía sau lưng của ngài thành công bán cái manh, khiến nhân loại trước mắt tán thưởng không thôi, nội tâm hoạt động vẫn không rõ, ký chủ không cần si tâm vọng tưởng biết làm gì, chúc mừng ngài đạt được +233 điểm bán manh]

Quý Vô Tu: "......"

Nếu không phải người này mỗi một lần đều cho nhiều điểm bán manh như vậy, thì nhất định y sẽ khiến cho người đàn ông này biết mặt.

Hệ thống lập tức tán đồng: [Không sai, người này đúng là chẳng ra gì, nếu không sao ta có thể không kiểm tra đo lường ra hoạt động tâm lý của hắn chứ? ]

Đến tận giờ, hệ thống vẫn rất có oán niệm với điều này.

Quý Vô Tu an ủi hệ thống: "Đừng như vậy, tốt xấu hắn cũng là kim chủ ba ba của chúng ta."

Hệ thống: [Nói đúng, chờ hắn không còn giá trị lợi dụng lại mắng hắn.]

Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mứt, đối với hệ thống mới ngắn ngủi mấy ngày đã cơ trí như vậy cảm thấy rất là bất đắc dĩ.

Nó rốt cục đã học được những thứ quỷ quái gì từ văn hóa địa cầu vậy?

***********

Triệu Lợi Binh mỗi ngày tới đây đưa cơm mở ra quang não, muốn thông qua camera để tìm kiếm tung tích sói bạc, lại bất ngờ nhìn thấy nguyên soái đáng lẽ nên trở về liền nghỉ ngơi, đang vẻ mặt thưởng thức nhìn chằm chằm đầu thú biến dị ngốc nghếch kia.

"Đó là......nguyên......nguyên soái?"

Không kịp cảm nhận đây là một loại cảm giác quái dị thế nào, Triệu Lợi Binh nhanh chóng bỏ quang não sang một bên, bước chân nhanh hơn chạy tới.

Người chưa tới tiếng bước chân lại dần dần vang lên.

Otis ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lối đi nhỏ nơi xa, sói bạc vẫn chưa cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường, chỉ theo bản năng học theo bộ dáng nhân loại kia, nhìn lướt qua.

Kết quả chưa bao lâu, cuối lối đi nhỏ xuất hiện một bóng người, đang vội vàng tới đây.

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, lập tức vứt bỏ kim chủ ba ba, chạy về phía người trên mặt viết đầy 'ăn ngon', cuối cùng ôm lấy đùi Triệu Lợi Binh, vẻ mặt ngoan ngoãn khiến người buồn cười, muốn giơ tay xoa xoa đầu một phen.

Mà Triệu Lợi Binh cũng làm như vậy.

Nhưng quả cầu lông lại không hề phản kháng chút nào, ngoan ngoãn không thôi, thậm chí trả về tiếng kêu non nớt trong trẻo.

"Ngoan." Triệu Lợi Binh xoa xoa quả cầu lông, theo bản năng nói.

Mà quả cầu lông vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tràn ngập khát vọng.

Triệu Lợi Binh lập tức buồn cười không thôi, vội vàng đặt bát xuống: "Ăn đi."

Quý Vô Tu ngậm bát, một đường chạy chậm sang một góc chuyên tâm ăn cơm, lại lần nữa vứt bỏ Triệu Lợi Binh ra sau đầu.

Người theo dõi toàn bộ quá trình, Otis, sắc mặt khá hơn.

Triệu Lợi Binh nhanh chóng chạy tới, đặt một cái bát khác xuống, cho Otis một cái chào quân trang, lớn tiếng nói: "Nguyên soái!"

Otis liếc nhìn cái bát trên mặt đất: "Làm vịt nướng?"

Triệu Lợi Binh buông tay xuống, cười cười: "Đúng vậy."

Otis nhớ rõ người trước mặt này, từ một binh lính nho nhỏ leo lên thượng sĩ, cuối cùng đi theo mình lên chiến trường, xông qua rất nhiều nơi nguy cơ tứ phía.

Mà hai năm trước, anh lựa chọn xuất ngũ, trở thành người làm vườn tại trang viên của mình, không biết bị bao nhiêu người cười nhạo và khó hiểu.

Ai có chí của người nấy, Otis cũng không cảm thấy lựa chọn của Triệu Lợi Binh có gì không đúng, hắn nhớ rõ lúc ấy mình hỏi qua Triệu Lợi Binh, có thật sự đã sẵn sàng chưa.

Mà người này, trả lời bằng ánh mắt kiên định.

Vì thế, Otis bất chấp mọi ý kiến, giải quyết chuyện này một cách xinh đẹp, hơn nữa giúp vị cựu chiến binh này có được quyền lợi và tiền xuất ngũ nên có.

"Hôm nay sao lại là ngươi tới cho chúng nó ăn?" Otis tùy ý tìm một đề tài.

Triệu Lợi Binh cười cười.

Anh vốn có thể nói cho nguyên soái, công việc cho ăn này bị những người hầu đó cố ý chơi xấu đẩy cho mình.

Nhưng anh không thế.

Ánh mắt anh đã sớm rút đi quật cường và sắc bén năm đó, nói: "Ta khá tò mò về hai đầu thú biến dị này, cho nên nhận lấy công việc cho ăn này."

Otis nghiêm túc nhìn mắt Triệu Lợi Binh, phát hiện từ trong mắt đối phương không có bất cứ tia khó chịu nào, thông minh như hắn, làm sao có thể không nhìn ra cong co vòng vèo trong đó.

Hắn tin Triệu Lợi Binh thật sự rất tò mò về hai đầu thú biến dị này, không khỏi vỗ vỗ Triệu Lợi Binh, nói: "Qua mấy ngày nữa chúng nó sẽ dọn đến một nơi khác, đến lúc đó ta đem nơi đó giao cho ngươi, mà nơi này liền để cho người làm vườn khác phụ trách."

Trên mặt Triệu Lợi Binh lập tức lộ ra một tia ý cười: "Vậy thật tốt quá."

Otis giống như lơ đãng hỏi: "Chăm nom mấy ngày nay, cảm thấy hai bọn nó thế nào?"

Triệu Lợi Binh lập tức nghiêm túc giải thích nói: "Hai bọn nó đều rất tốt, đặc biệt đầu thú biến dị màu đen trắng kia, vô cùng ngoan ngoãn, ta rất dễ dàng thành lập cảm tình với nó."

Thành lập cảm tình.

Lập cảm tình.

Cảm tình.

Cảm tình.

Tâm tình Otis lập tức rơi xuống đáy vực: "À? Nhanh như vậy?"

Triệu Lợi Binh cười gật đầu: "Đúng vậy, nó đặc biệt thông minh, mỗi lần đều sẽ chạy tới ôm đùi ta."

Ôm đùi ta.

Đùi ta.

Đùi.

Otis cảm thấy vô cùng khó chịu.

Triệu Lợi Binh vẫn chưa phát hiện ra, lập tức bật cười nói: "Nhưng nói như vậy chỉ là vì lừa đi thịt trong tay ta thôi."

Otis nhướng mày, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Triệu Lợi Binh bỗng nhiên nhớ tới con sói kia, không khỏi hỏi: "Nguyên soái, con sói kia rốt cục đã gặp phải chuyện gì? Tính cảnh giác của nó đối với con người rất mạnh."

Otis không khỏi nhíu mày: "Con sói kia......"

***********

Triệu Lợi Binh hoảng hốt ngồi xuống, đến bây giờ cũng chưa lấy lại được tinh thần.

Trong đầu không khỏi thoáng hiện lên lời kể của nguyên soái lúc ấy, phẫn nộ dần dần lớn lên, cuối cùng đau đớn lan tràn khiến cho hai mắt đỏ bừng.

Phía sau, con sói ấy vẫn lãnh đạm nhìn Triệu Lợi Binh, đáy mắt tràn ngập sát ý không hề che giấu chút nào.

Sự căm hận tận trời kia, lại không khỏi khiến Triệu Lợi Binh cảm thấy trái tim đập nhanh.


Không thể tin nổi nhất là nó có thể kiên trì ba năm, đôi thành thú biến dị khác, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi mà tử vong.


Nhưng nó lại cắn răng kiên trì tới ngày hôm nay.


Có được hận ý chấp nhất đáng sợ như vậy, không những không làm Triệu Lợi Binh cảm thấy sợ hãi, mà chỉ cảm thấy tràn ngập đau lòng cho sói bạc.


Anh nhất định phải đối xử với nó tốt một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK