Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Sau khi lại đạt được một đợt điểm bán manh, Quý Vô Tu nhịn không được nói với hệ thống: "Hệ thống, giúp ta nhìn xem ta hiện tại có bao nhiêu điểm bán manh."

[Tinh! Ngài trước mắt có được 137.836 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu lập tức hoảng sợ: "Cư nhiên nhiều như vậy?"

Tuy vẫn biết trong khoảng thời gian này có lẽ y tích cóp được không ít điểm bán manh.

Nhưng y chẳng thế nghĩ tới nhanh như vậy đã đạt được hơn 100.000.

Hệ thống hỏi: [ Ký chủ, ngài muốn dùng những điểm bán manh này để thăng cấp không?]

Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, hỏi: "Tạm thời không cần, dù sao với cấp bậc hiện tại của ta, đủ để ứng phó với sâu biến dị cấp 5."

Hệ thống im lặng hồi lâu: [Cho dù như vậy, nhưng ký chủ vẫn phải nhanh chóng thăng cấp thì tốt hơn.]

Quý Vô Tu gật gật đầu: "Ta biết."

Hệ thống không nói thêm gì nữa.

**********

Bởi vì khu C xuất hiện nguy cơ, Triệu Lợi Binh liền sớm đóng cửa phát sóng trực tiếp, cho dù trong lúc đó có rất nhiều người không nỡ, không ngừng bình luận ý đồ giữ Triệu Lợi Binh lại, nhưng vẫn có phần đông người xem tỏ vẻ đã hiểu.

Diện tích trùng động khu C cực kỳ khổng lồ, đặc biệt là bên trong xuất hiện sâu biến dị cấp 5, lại càng khiến rất nhiều người lo lắng.

Nếu khu C không thể giải quyết nguy cơ lần này, như vậy khu vực này chẳng những trở thành phế tích, mà đáng sợ hơn là trùng triều sẽ dần dần lan tràn ra xung quanh.

Nơi chúng tới, đều sẽ trở thành một mảnh hoang vu.

Việc sâu biến dị cấp 5 có thể ngụy trang thành con người, cũng đã không còn là điều bí mật gì nữa.

Vô số nhà khoa học bắt đầu nhằm vào chân tay còn lại của sâu biến dị tiến hành phân tích nghiên cứu, nhưng vẫn không nghiên cứu ra kết quả, chỉ có thể nhận định, phàm là trùng động xuất hiện sâu biến dị cấp 5, sẽ được định vị là nguy hiểm cấp 3.

Không ai biết con sâu biến dị này rốt cục có ngụy trang thành con người trà trộn vào khu an toàn hay không.

Cũng không có ai biết con sâu biến dị này có năng lực học tập mạnh mẽ hay không, càng không biết trong thời gian ngắn ngủi mấy tiếng này, nó đã hoàn toàn ngụy trang thành nhân loại chân chính hay chưa.

Nếu thật như vậy, vậy phải làm thế nào để tìm kiếm ra nó trong hàng chục triệu người đây.

Khi mọi người đang vô cùng lo lắng.

Việc từng xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp, lại lần nữa tái diễn trên mạng tinh tế.

Có người đột nhiên nghĩ tới có thể đem con thú biến dị qua, để tìm ra con sâu biến dị ngụy trang thành con người.

Quan trọng hơn là sức chiến đầu của nó không hề tầm thường, còn có thể trợ giúp loài người giết sâu biến dị cấp năm.

Nếu có thể, còn có mang theo hết đám thú biến dị mà nguyên soái nuôi dưỡng tới đây.

Để chúng nó trợ giúp binh lính, cùng nhau chống lại sự xâm lược của sâu biến dị.

Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này khả thi.

Hắn lập tức thông báo cái ý tưởng này cho toàn dân.

Ý định của hắn vốn là tốt.

Nhưng không thể ngờ khi cái kế hoạch lâm thời này lại như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức khiến cho sóng to gió lớn.

Đại đa số cho rằng biện pháp này khả thi.


Cho rằng phải nhanh liên hệ với quân đội, để bọn họ lập tức mang con thú biến dị này tới.

Lại kéo dài một giây, có lẽ sẽ có rất nhiều người vì vậy mà mất mạng.

Nhưng đồng thời, những người còn lại mãnh liệt phản đối cái kế hoạch này.

Bọn họ không hi vọng những con thú biến dị đã từng bị con người tổn thương này, kết quả lại còn bị con người quyết định vận mệnh.

Ai từng nghĩ, lại khiến cho đại đa số người công kích mãnh liệt.

[Ta nhìn thấy gì? Một đám thánh mẫu vì mấy con thú biến dị mà thơ ở nhìn mấy triệu con người chết?]

[Lui một vạn bước, cho dù mấy con thú biến dị này chết, thì có thể cứu được mấy triệu con người, chẳng lẽ không đáng giá sao?]

Một bộ phận nhỏ người vẫn còn đang liều mạng phản đối.

Có người chỉ trích.

[Nếu các ngươi thương xót mấy triệu người kia, vì sao không phải tự các ngươi tự mình đi lên chiến trường giết sâu biến dị, chỉ biết trốn sau quang não bắt thú biến dị đi chịu chết? Có nghĩ tới chúng nó có tình nguyện hay không không? Các ngươi vẫn luôn tra tấn chúng nó, giẫm đạp sinh mệnh của chúng nó, tất cả những thứ này, đã đủ rồi!!!! Đừng lấy lá cờ chính nghĩa để thương tổn chúng nó nữa.]

Có người lòng đầy căm phẫn.

[Chúng nó không phải không có tình cảm, chúng nó cũng biết khổ sở biết đau lòng, thử hỏi các ngươi có ai nguyện ý mạo hiểm tính mạng đi cứu người thương tổn mình không? Các ngươi còn không làm được, càng đừng nên ép thú biến dị làm những điều này, các ngươi luôn miệng nói lo lắng cho người khu C, nhưng theo ta, các ngươi chỉ là một đám anh hùng bàn phím, chỉ là đám tiểu nhân giả nhân giả nghĩa miệng đầy chính nghĩa thôi!]

[Chúng nó vì con người mà bị thương tổn, được nguyên soái bảo hộ trong vườn thú yên ổn dưỡng thương, kết quả vì các ngươi không muốn để những người khác chết, cho nên liền bắt thú biến dị đi chịu chết?]

[Đây đúng là điều vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy.]

Đại đa số người nhìn thấy bình luận này, lập tức giận không thể kiềm chế nổi.

[Tính mạng của một đám thú biến dị có thể so sánh với chúng ta sao? Huống hồ thực lực của chúng nó vốn đã mạnh hơn phần lớn người, chẳng lẽ không nên trợ giúp con người vượt qua cửa ải khó khăn sao?]

[Con người và thú biến dị, người có đầu óc cũng biết nên chọn như thế nào.]

Những lời này cuối cùng kích thích phần nhỏ người kia, bắt đầu cùng đám người này mắng chửi.

Mạng tinh tế lập tức ồn ào đến huyết tinh mưa gió.

Cuộc chiến mắng chửi này lần được coi như lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử tinh tế.

Thậm chí không hề bất ngờ đã kinh động tới hoàng thất.

Sau khi trải qua một phen khẩn trương thảo luận, hoàng thất cho rằng cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, để tránh chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng.

Vì thế hoàng thất liên hệ Otis, hi vọng hắn có thể đồng ý theo kế hoạch trên mạng.

Otis lập tức lộ ra ý cười châm chọc.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào lợi dụng cục cưng nhỏ.

Otis không thèm quan tâm đến hoàng thất, mà trực tiếp tuyên bố tin tức thứ nhất trên trang mạng các nhân.

[Thân là quân nhân, đạo nghĩa bảo vệ dân chúng không thể chối từ. Đế quốc từ trên xuống dưới, từ nguyên soái đến tiểu binh, tất cả quân nhân đều có thể vì nước mà hi sinh, cũng bao gồm các ngươi, nhưng thú biến dị không có cái trách nhiệm và nghĩa vụ này, thông báo cho quần chúng biết.]

Lời tuyên bố chính thức này, lại khiến rất nhiều người bắt đầu liên tưởng.

Có đại thần lập tức phân tích đoạn thông báo này, đăng lên mạng tinh tế.

[Nguyên soái thật khí phách, giống như chính thức thông báo, muốn biểu đạt đám anh hùng bán phím đó đừng có nói là giỏi, chỉ biết đẩy trách nhiệm của mình cho đám thú biến dị, có bản lĩnh thì cùng quân đội chung tay đánh giặc!]

[6666, có lẽ nguyên soái đã sớm không nhịn nổi đám người đó, nhưng ngẫm lại cũng phải, nguyên soái đều tự mình đi qua giải quyết nguy cơ, kết quả các ngươi còn muốn để thú biến dị cùng đi qua chịu chết, có lẽ hắn đã tức đến bùng nổ.]

[Một đám chỉ biết nói là giỏi muốn cho thú biến dị chịu chết, cũng không nghĩ tới chủ nhân của con thú biến dị này là ai, các ngươi còn chưa hỏi ý kiến chủ nhân của nó, trực tiếp liền quyết định vận mệnh của nó, cũng là quá khôi hài.]

Những lời này vừa nói ra, lập tức khiến sắc mặt của đại đa số người trở nên khó coi.

Trong đó cũng bao gồm hoàng thất.

Bọn họ không thể ngờ được, nguyên soái Otis lại cự tuyệt mệnh lệnh của hoàng thất, nguyên nhân hết thảy đều là vì một con thú biến dị.

Đối với hoàng thất đế quốc mà nói, điều này không thể nghi ngờ là cho bọn họ một cái tát.

Nhưng bọn họ lại không dám làm gì cả.

Chỉ có thể âm thầm cắn răng chịu đựng.

Bởi vì bọn họ đều biết, chỉ có Otis cam nguyện mạo hiểm đi chống lại sâu biến dị cao cấp, cũng chỉ có hắn mới có đủ sức đánh nhau với sâu biến dị cao cấp.

Trên mạng tinh tế, không ít người bắt đầu chửi mắt Otis, cho rằng hắn làm quân nhân, thế mà vì một con thú biến dị không màng tới tính mạng hàng triệu người.

Có người mắng lại: [Nguyên soái đã tự mình đi giết sâu biến dị cấp 5, không màng tới tính mạng của hàng triệu người ở chỗ nào?]

Một đám người lập tức bị nghẹn lại.

Trong vườn thú.

Triệu Lợi Binh nhìn thấy Otis thông báo, nhịn không được than ngắn thở dài.

Quân y ở bên cạnh nói: "Nguyên soái làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho không ít người bất mãn."

Dù sao ở trong lòng đại đa số người, thú biến dị có đáng yêu tới đâu, cũng không thể quan trọng bằng tính mạng của con người.

Quý Vô Tu ngồi ở bên cạnh, dùng dư quang nhìn lén màn hình quang não, sớm đã thu hết mọi việc xảy ra trên mạng tinh tế vào đáy mắt.

Nói thực ra, y vẫn luôn biết Otis rất thích mình.

Nhưng phần yêu thích này, kỳ thật bao hàm rất nhiều mông lung.

Ít nhất khi đối diện với một con thú cưng, cùng với tính mạng của mấy triệu người.

Tuyệt đại đa số người đều sẽ lựa chọn nhân loại.

Càng đừng nói Otis thân là quân nhân, lại càng phải nên như thế.

Nhưng hắn lại không có.

Lại lựa chọn bảo vệ tất cả thú biến dị dưới cánh chim, một mình đối mặt nghênh đón mưa rền gió dữ.

Lại không rên một tiếng.

Nhớ tới con sâu biến dị cấp 5 đáng sợ kia.

Quý Vô Tu yên lặng gục đầu xuống, giống như có quyết định.

Triệu Lợi Binh cùng quân y nói chuyện xong, liền đứng dậy chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc, chưa được bao lâu, một con thú biến dị màu đen trắng ngăn anh lại, vẻ mặt trước sau như một đáng yêu ngốc nghếch.

Triệu Lợi Binh lập tức cảm thấy buồn cười không thôi, cúi người xoa xoa quả cầu lông, hỏi: "Sao đột nhiên tới tìm ta?"

Quả cầu lông nỗ lực nâng đầu, nỗ lực làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

Nó phát ra tiếng kêu non nớt, hơi mang theo dồn dập.

Triệu Lợi Binh không rõ nguyên do, thử suy đoán: "Đói bụng? Đi, ta mang ngươi đi ăn gì đó."

Quý Vô Tu nhịn không được thở dài một hơi trong lòng.

Y muốn Tiệu Lợi Binh mang mình đi tìm Otis, nhưng lại không muốn bại lộ việc mình có thể nghe hiểu tiếng người.

Triệu Lợi Binh đi được vài bước, quay đầu lại nhìn con thú biến dị vẫn không nhúc nhích, đáy mắt càng thêm nghi hoặc, bắt đầu nhận ra hôm nay nó có chút không thích hợp.

Quý Vô Tu âm thầm hô một hơi, quyết định làm một việc cực kỳ điên cuồng.

Triệu Lợi Binh giật giật môi, còn chưa kịp nói chuyện...

Một sợi dây leo lập tức chui ra từ lòng đất, cuốn lấy cổ tay anh.

Triệu Lợi Binh: "???"

Mà con thú biến dị kia thì đi qua, dùng hàm răng cắn lấy đầu dây leo đi trước, đáy mắt mang theo nôn nóng.

Triệu Lợi Binh bị dây léo kéo, không thể không đi lên phía trước vài bước.

Thú biến dị quay đầu nhìn anh một cái, tiếp tục kéo anh đi về phía trước.

Triệu Lợi Binh lập tức nhận ra điều gì, liền bắt đầu phối hợp đi theo sau nó.

Đi không bao lâu, cảnh vật xung quanh thay đổi, cuối cùng khi tới cổng vườn thú, con thú biến dị kia mới ngồi xuống, dồn dập vỗ vào cánh cổng, đầy mặt viết muốn đi ra ngoài.

Triệu Lợi Binh: "......"

Đi ra ngoài có cái gì tốt.

Mà con thú biến dị kia vẫn kiên trì, tiếp tục vỗ vào cánh cổng, tiếng rầm rầm rầm vang lên, bề mặt vốn trơn nhẵn lập tức nhiều thêm mấy dấu ấn hình tay gấu.

Con thú biến dị kia ngẩn người, cực kỳ chột dạ giấu móng vuốt đi.

Triệu Lợi Binh không những không sợ hãi, ngược lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Sức lực của con thú biến dị này thật sự quá đáng sợ.

Nếu thật sự nó muốn đi ra ngoài, cánh cửa nhỏ nhoi này sao có thể ngăn cản nó được.

Nhưng từ đầu tới cuối, con thú biến dị này không hề làm ra bất cứ chuyện gì khác người.

Nó......kỳ thật rất biết đúng mực.

Bảo vệ cửa thấy thế, khuyên nhủ: "Nó đi ra ngoài chắc chắn là có việc muốn làm nhỉ? Mỗi ngày bị nhốt ở bên trong đáng thương biết nhường nào."

Triệu Lợi Binh cũng nghĩ như vậy, hơn nữa người khác đã khuyên như thế, lập tức có quyết định.

Sau đó, anh dặn dò quả cầu lông: "Sau khi ra khỏi đây đừng hù dọa những người thường đó nhé, hiểu chưa?"

Những người đó không chịu nổi sức lực của con thú biến dị này đâu.

Quý Vô Tu nhịn xuống xúc động muốn gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa, thúc giục Triệu Lợi Binh mau mở cửa.

Nếu không phải vì muốn quang minh chính đại đi ra ngoài, y căn bản không cần phải phá hỏng cổng, trực tiếp đưa mật mã vào là có thể trộm chạy ra rồi.

Cảnh cổng mở ra.

Con thú biến dị kia tiếp tục kéo Triệu Lợi Binh đi về phía trước, xung quanh thường có mấy người hầu xuất hiện, khi bọn họ nhìn thấy quả cầu lông, không những không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn hét lên, vội vàng chạy tới xoa nhẹ quả cầu lông kia một phen, ríu rít hưng phấn không chịu được.

Quý Vô Tu có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đẩy đẩy những người đó, tiếp tục mang theo Triệu Lợi Binh đi về phía trước.

Đám người hầu thấy thế cảm thấy cực kỳ tò mò, nhịn không được cùng qua đi nói với Triệu Lợi Binh: "Các ngươi đây là muốn đi đâu thế?"

Triệu Lợi Binh tiếp tục nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ nhún vai: "Điều này ngươi phải hỏi nó, ta cũng không biết nó muốn đi đâu."

Đám người hầu càng thêm hiếu kỳ, nhưng lại nhớ ra công việc trong tay còn chưa làm xong, chỉ có thể tha thiết nhìn theo Triệu Lợi Binh và con thú biến dị kia rời đi.

Đi không bao lâu, đến chỗ đỗ xe huyền phù, Quý Vô Tu lập tức quen cửa quen nẻo lên xe, quay đầu nhìn Triệu Lợi Binh thúc giục kêu vài tiếng.

Triệu Lợi Binh: "!!!"

Thời buổi này thú biến dị đã thông minh như vậy sao?

Ngay cả cưỡi xe huyền phù cũng biết!

Có lẽ vẻ mặt khiếp sợ của Triệu Lợi Binh quá mức rõ ràng.

Con thú biến dị kia lập tức lộ ra vẻ mặt ít thấy việc đời, khiến Triệu Lợi Binh vẻ mặt hoảng hốt, bắt đầu hoài nghi có phải bản thân thật sự quá kém hiểu biết.

Triệu Lợi Binh yên lặng lên xe, đang nghĩ xem có nên cài đặt điểm đến cho nó hay không.

Nhưng thực mau, Triệu Lợi Binh liền phát hiện mình thật là quá ngây thơ rồi.

Bởi vì con thú biến dị kia bình tĩnh dùng móng vuốt ấn ấn vào màn hình, dáng vẻ kia thậm chí khiến Triệu Lợi Binh sinh ra ảo giác nó thật sự có thể nhìn hiểu bản đồ.

Như này còn chưa hết.

Sau khi chọn xong địa điểm, con thú biến dị kia giống như con người ngồi trên xe, cũng nhìn ngó khắp nơi một chút, dùng móng vuốt kéo đai an toàn, dùng sức cài lại.

Triệu Lợi Binh trơ mắt nhìn kia con thú biến dị kia dùng sức cài rất nhiều lần, vẫn không cài được, nó thở dài một hơi, lại lần nữa hóp hóp bụng, cuối cùng cài xong đai an toàn, cũng rất vui vẻ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vẻ mặt Triệu Lợi Binh đầy hoảng hốt.

Thật, thật là đáng sợ.

Thì ra thú biến dị.......lại thông minh như vậy.

Sau khi lên xe, quả cầu lông gác cánh tay lên bệ cửa sổ xe, vẻ mặt u buồn ngưng trọng nhìn ngoài cửa sổ, mặc cho gió thổi lông trên mặt mình rối tung.

Giống như con thú biến dị có chuyện xưa.

Vẻ mặt Triệu Lợi Binh lập tức giống như bị sét đánh.

Nhưng lại sợ bộ dáng chuyện bé xé ra to của mình khiến quả cầu lông lại khinh thường.

Chỉ có thể cứng rắn đè nghi vấn ở trong lòng.

Tới khi xuống xe, thú biến dị tiếp tục kéo Triệu Lợi Binh vẻ mặt hoảng hốt đi về phía trước, tận đến trước mặt một chiếc máy bay mới dừng lại, vỗ vỗ cửa khoang, vẻ mặt tỏ vẻ muốn đi vào.

Triệu Lợi Binh: "!!!"

Nó còn biết cả máy bay?!!

Vẻ mặt của Triệu Lợi Binh giờ phút này quá mức chấn động, con ngươi đều sắp rơi xuống.

Quý Vô Tu nhìn mà cảm thấy chột dạ.

Y cũng biết những hành vi này của mình quá mức kinh thế hãi tục.

Nhưng cũng may những hành vi này có thể dùng thú biến dị thực thông minh để giải thích rõ ràng.

Nhưng một con thú biến dị có thể nghe hiểu tiếng người, cũng đã không thể dùng thông minh để giải thích......

Quý Vô Tu tiếp tục vỗ cửa khoang, dồn dập kêu vài tiếng.

Triệu Lợi Binh lấy lại tinh thần, nhịn không được lẩm bẩm: "Ngươi cũng quá to gan nhỉ, cư nhiên còn muốn lên đây chơi." Vội vàng bế quả cầu lông lên: "Đi, ta mang ngươi trở về."

Quả cầu lông vừa nghe, lập tức bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Triệu Lợi Binh thiếu chút nữa không thể ôm được đống thịt này, vội vàng nói: "Tổ tông của ta ơi, ngươi muốn đi đâu chơi cũng được, ngoại trừ nơi này là không được."

Quý Vô Tu khí trợn trắng mắt, sử dụng ba phần lực tránh thoát ra.

Sau đó túm Triệu Lợi Binh đang loay hoay đến cửa khoang, vẻ mặt kiên định tỏ vẻ muốn vào.

Triệu Lợi Binh thực bất đắc dĩ.

Anh không biết vì sao quả cầu lông này muốn đi vào.

Nhưng nhớ tới quả cầu lông ngày thường luôn luôn ngoan ngoãn, từ trước tới này đều không nghịch ngợm, là một con thú biến dị ngoan ngoãn nghe lời nhất trong đám thú biến dị.

Nhìn con thú biến dị cực kỳ khác thường này, trái tim Triệu Lợi Binh dần dần dao động, anh cực kỳ nghiêm túc đánh giá quả cầu lông, giống như muốn nhìn thấy ra manh mối gì từ vẻ mặt của nó.

Anh biết.

Con thú biến dị này không giống những con thú biến dị khác.

Nó có thể trước tiên cảm giác đến được trùng động.

Nó có thể phát hiện sâu biến dị ngụy trang thành nhân loại ở nơi nào.

Mà tất cả những điều này.

Đều xuất hiện khi nó có biểu hiện khác thường.

Mà sự khác thường lúc này, có nghĩa gì không?

Sắc mặt Triệu Lợi Binh trở nên rất khó xem.

Quý Vô Tu tiếp tục kiên trì vỗ vỗ cửa khoang.

Triệu Lợi Binh hít sâu một hơi, mau chóng mở cửa khoang ra, quả cầu lông kia lập tức chạy vào, bên trong truyền ra tiếng gọi dồn dập của nó.

"Đây." Triệu Lợi Binh ở bên ngoài hít sâu một hơi, đi nhanh bước vào.

Quả cầu lông kia có vẻ rất quen thuộc nơi này, nó quẹo trái quẹo phải, cuối cùng dừng ở phòng điều khiển, cũng đứng thẳng lên ghé vào bàn điều khiển, quay đầu mắt đầy trông mong nhìn Triệu Lợi Binh, lại lần nữa kêu một tiếng: "A ô."

Triệu Lợi Binh mặt vô biểu tình.

Thậm chí ngay cả một chút chấn động đều không sinh ra nổi.

Con thú biến dị này còn biết cả chỗ điều khiển xe huyền phù.

Còn có cái gì mà nó không biết?

Khi Triệu Lợi Binh đi tới, con thú biến dị kia lập tức đẩy anh lên ghế điều khiển, vẻ mặt chờ mong: "A ô!"

Triệu Lợi Binh lập tức hiện ra một suy đoán.

Không phải là con thú biến dị này muốn anh điều khiển chiếc máy bay này đấy chứ?

Anh kiềm chế suy nghĩ muốn đứng lên, thử hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, cho rằng Triệu Lợi Binh đồng ý mang mình rời đi, lập tức lay bàn điều khiển nhìn tới nhìn lui, quay đầu dồn dập kêu to.

Triệu Lợi Binh có chút khó xử, anh không thể nghe hiểu con thú biến dị này nói gì, lại nghĩ tới có vẻ nó nhìn hiểu bản đồ, liền lấy bản đồ ra: "Hay là ngươi nhìn bản đồ xem, muốn đi đâu?"

Đương nhiên trong toàn bộ quá trình, Triệu Lợi Binh căn bản không có ôm có bất cứ hi vọng gì.

Dù sao một con thú biến dị, có thông minh nghịch thiên đến đâu thì nó sao có thể......

"!!!!"Triệu Lợi Binh sợ tới mức lập tức đứng lên.

Mà con thú biến dị kia lại ngoan ngoan ngoãn ngoãn, móng vuốt không chút do dự chọn vào một vị trí trên bản đồ, mà nơi đó chính là —— [Khu C]

Nó sao có thể thông minh như vậy?

Triệu Lợi Binh trong nháy mắt nổi hết da gà.

Anh nhìn con thú biến dị đang rất nôn nóng này, một ý nghĩ không thể ngăn lại xông ra.

Anh chần chừ hỏi: "Ngươi.......muốn đi tìm Otis sao?"

Con thú biến dị kia nghiêng nghiêng đầu, mặt đầy ngây thơ.

Nhưng Triệu Lợi Binh lại cảm thấy cái suy đoán này là đúng.

Triệu Lợi Binh hít thở dồn dập, đi lòng vòng tại chỗ vài lượt, lại không nhịn được liếc nhìn quả cầu lông, tâm tình giống như cuộn chỉ rối thành một đoàn, không suy nghĩ ra được điều gì.

Rơi vào đường cùng, anh lập tức liên hệ quân y, thông báo có việc thương lượng.

Quý Vô Tu nhìn mà sốt ruột, vỗ vỗ bàn điều khiển, ý bảo nhanh chạy đi.

Triệu Lợi Binh vẫn như cũ đi lòng vòng tại chỗ, trong miệng có lệ: "Từ từ, chờ một chút."

Quý Vô Tu im lặng chịu đựng.

Tới khi quân y vội vàng đi tới, Triệu Lợi Binh lập tức đem tất cả mọi việc nói cho quân y, quân y nghe da đầu tê dại, cơ hồ cho rằng Triệu Lợi Binh đang kể chuyện xưa.

Nhưng thông qua thời gian này hiểu biết về Triệu Lợi Binh, cậu biết rõ Triệu Lợi Binh cũng không phải người tùy tiện hay nói dối, vẻ mặt quân y ngưng trọng, nói: "Nó cứ như vậy muốn vội vàng đi qua, tám phần là đã nhận ra điều gì."

Triệu Lợi Binh cũng gật gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Nhưng trong đầu hai người lại nháy mắt hiện ra một bóng người.

Đó chính là Otis.

Hắn vì bảo hộ con thú biến dị thú này, mà chấp nhận lựa chọn đứng ra gánh vách mọi việc ở trên người.

"Hay là, liên hệ với nguyên soái Otis đi?" Quân y thử hỏi.

Khi chưa được phép của Otis, bọn họ rất khó mang con thú biến dị này tới khu C.

Triệu Lợi Binh gật gật đầu: "Chỉ có thể như thế."

Quý Vô Tu vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy.

Tên Otis kia căn bản sẽ không đồng ý cho mình qua đó.

Nếu hai người này thật sự liên hệ Otis, kế hoạch của y tuyệt đối sẽ ngâm nước nóng.

Tựa hồ là cảm nhận được Quý Vô Tu dồn dập, hệ thống kiến nghị nói: [Khụ khụ, ký chủ, ngài có thể thử tự mình điều khiển máy bay đi qua.]

Quý Vô Tu cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, ngẩn người: "Hệ...... Hệ thống, ngươi vừa nói cái gì?"

Hệ thống bình tĩnh nói: [Ta là nói ngài có thể tự mình lái, cơ sở dữ liệu của ta có bản thuyết minh về máy bay này.]


Quý Vô Tu lập tức cứng họng, nói: "Nhưng cho dù có, ta cũng không nhất định sẽ biết lái."


Dù sao loại đồ vật này nhất định rất phức tạp.


Hệ thống: [.......]


Ký chủ thật là quá lạc hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK