Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Quý Vô Tu bình tĩnh nhìn báo đen, trong lòng âm thầm thề, chờ......ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.

Vốn dĩ báo đen đã bị trọng thương, hơn nữa vừa rồi liều mạng rống, rất nhanh bởi vì mất máu quá nhiều mà vô lực chống đỡ thân thể, nó lung lay thân thể, muốn kiên trì bò dậy, nhưng vẫn không thể bò dậy nổi, nó khó khăn ngẩng đầu, móng vuốt liều mạng lay Quý Vô Tu, ánh mắt vốn lãnh lệ như không có bất cứ việc gì có thể khiến nó sợ hãi trước kia, giờ phút này mang theo bao nhiêu vội vàng cầu xin.

—— Chạy mau.

Dưới ánh mắt như vậy, trái tim Quý Vô Tu run lên, không nhịn được vuôn móng vuốt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu báo đen.

Tiểu Hắc, đừng lo....ta nhất định sẽ cứu ngươi.

Lần này báo đen không né tránh, nhưng ánh sáng trong mắt chợt tắt, mất đi dục vọng cầu sinh, nó rầu rĩ gầm nhẹ, không còn trung khí mười phần như dĩ vãng, không còn vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi như dĩ vãng.

Lúc này, âm thanh của nó yếu ớt như trẻ nhỏ, đang thấp giọng khóc nức nở.

Báo đen vô lực nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy ra, làm ướt lông quanh vành mắt.

Nó hiểu rất rõ, mình và sinh vật xấu xí này đều sẽ phải chết.

Trái tim Quý Vô Tu nhói đau, xoa xoa báo đen thật mạnh, rất muốn nói cho nó.......đừng khóc, chúng ta ai cũng sẽ không chết.


Nhìn cục bông trắng đen thân mật vuốt ve báo đen, không nhìn ra bất cứ sợ hãi nào.

"Có phải hai bọn chúng quen biết nhau không?" Đại ca cầm đầu cau mày, đột nhiên nói.

Hai người khác lắc đầu, cũng rất nghi hoặc.

"Mặc kệ có quen hay không, trước giết chết con báo đen kia, sau đó mang con này đi." Đại ca cầm đầu rất nhanh đưa ra kế hoạch tiếp theo.

Hai người khác gật đầu, ý bảo đã rõ.

Báo đen nghe không hiểu nhân loại nói, nó cũng không muốn biết, đáy mắt như cũ một mảnh tĩnh mịch.

Nhưng Quý Vô Tu lại nghe thật sự rõ ràng, trong lòng lập tưc rùng mình.

Ngay sau đó, một người trong đó khom lưng, ý đồ bế cục bông trắng đen lên.

Cục bông trắng đen tựa hồ có chút không tình nguyện, thân thể rõ ràng vừa vụng về vừa béo lùn vừa chắc nịch, dưới ánh mắt khiếp sợ của người nọ linh hoạt tránh thoát, sau đó ôm chặt báo đen, lộ ra biểu tình lã chã chực khóc với ba người kia, phát ra tiếng kêu ô ô, đôi mắt ngây thơ trong triệt tràn đầy cầu xin, như là không muốn tách ra khỏi báo đen.

[Tinh! Ngài bán manh khiến nhân loại trước mắt sinh ra một tia mềm lòng, ngài đạt được +1 điểm bán manh.]

Người nọ sửng sốt, có chút khó xử quay đầu lại, nhìn chằm chằm đại ca nói: "Đại ca, cục bông này thoạt nhìn hình như không muốn tách ra khỏi con báo."

Sắc mặt đại ca cầm đầu trầm xuống, giận dữ hét: "Đồ phế vật vô dụng, chút việc nhỏ như vậy cũng không làm xong."

Người nọ bị mắc sắc mặt có chút không tốt, nhưng lại ngại người này là đại ca gã, chỉ có thể nén giận tránh ra, hơi nịnh nọt nói: "Đại ca, nói về bản lĩnh, chắc chắn ngài mạnh hơn ta, ta thật sự không chịu nổi đôi mắt nhỏ của nó, vô cùng đáng thương."

Người cầm đầu nghe vậy cười lạnh: "Động vật chết trong tay chúng ta còn ít sao? Có con nào không đẹp bằng nó? Con nào trước khi chết không phải lộ ra ánh mắt cầu xin đáng thương? Khi đó các ngươi không cảm thấy đáng thương, hiện tại lại cảm thấy đáng thương?"

Người nọ vừa nghe, đánh giá một chút cục bông trắng đen kia, phản bác nói: "Tuy con này chỉ có hai màu đen trắng, không có màu sắc rực rỡ như những sinh vật khác, nhưng lại cảm thấy nó đẹp hơn tất cả sinh vật khác, hơn nữa vẻ ngoài còn cực kỳ....."

Người nọ vắt hết óc nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ tới từ ngữ mà thật lâu trước kia đại cầu cổ đã từng lưu hành: "Lớn lên đặc biệt manh, không giống với những động vật đáng yêu khác."

Người được gọi là đại ca như cũ cười lạnh, đáy mắt đầy không kiên nhẫn, gã ngang ngược đẩy ra tên đàn em kia, tính toán tự mình động thủ, cũng không tin gã đường đường......

Cục bông trắng đen biểu tình đau thương, đáy mắt ướt sũng tràn ngập cầu xin, như đang nói.....

Cầu xin ngươi.

Đừng tách chúng ta ra.

Ta rất khổ sở.

Rất bất lực.

Thẩn thể bụ bẫm của cục bông đen trắng ôm chặt lấy con báo, thoạt nhìn vụng về lại.....tràn ngập ngây thơ đơn thuần dễ thương.

Bước chân gã đại ca sững lại, khuôn mặt dữ tợn hung tàn hơi cứng đờ một lát, suy nghĩ ác độc trong đầu lập tức biến mất hơn nửa.

[Tinh! Đôi mắt nhỏ hồn nhiên thiên thành của ngài khiến nhân loại hung tàn yêu thích giết chóc sinh ra một giây 'buff mềm lòng']

[Tinh! Ngài đạt được +1 điểm bán manh.]

Sau một giây buff, vẻ mặt người cầm đầu rất nhanh khôi phục lại trạng thái hung tàn máu lạnh, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.

Vốn cho rằng bán manh thành công, khiến nhân loại này thành công mềm lòng, Quý Vô Tu lập tức sững cả người.

Không thể tin nổi!

Người này cư nhiên có thể chống cự được công kích của sinh vật được bầu chọn đáng yêu nhất - gấu trúc, đủ để thấy nhân loại này rốt cục có bao nhiêu hung tàn.

Thật sự không thể khinh thường.

Mắt thấy gã đại ca liền muốn mạnh mẽ chia rẽ y cùng báo đen, Quý Vô Tu nôn nóng không thôi chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ.

"Hệ thống, ta phải làm gì bây giờ?"

Y thật sự không có cách nào.

Đánh nhau?

Không không không, bởi vì đánh không lại.

Bán manh?

Không không không, bởi vì bán không được.

Chỉ có thể dựa hệ thống......bằng cách này, mới có thể có biện pháp cứu con báo.

Hệ thống tựa hồ cảm thấy Quý Vô Tu mặt ngoài vô hồn, nhưng trong lòng lại không ngừng gợn sóng, lập tức vô ngữ nói: [Vậy đừng chống cự, để cho bọn họ bắt, vừa lúc nhân cơ hội này tích cóp nhiều điểm bán manh một chút, đến lúc đó đổi một kỹ năng giết ngược lại tất cả bọn chúng.]

Giọng nói bình tĩnh không chút trầm bổng của hệ thống nói khiến Quý Vô Tu ban ngày ban mặt mà rùng cả mình, hơi chần chừ nói: " Nhưng ta sợ con báo không trụ được tới lúc ấy."

Nói xong nhịn không được nhìn mắt con báo.

Ánh mắt báo đen ảm đạm không ánh sáng, tràn ngập tĩnh mịch khiến người bất an, như đang lẳng lặng chờ đợi cái chết, nếu không phải có tiếng hít thở rất nhỏ, y thậm chí cho rằng báo đen đã chết.

Giọng nói của hệ thống hết sức bình tĩnh: [Mục đích của ba người kia là báo tia chớp biến dị, cho nên báo đen nhìn thương thế thì nghiêm trọng, nhưng sẽ không dễ dàng chết, huống chi nó đã thành công biến dị, không đơn giản chết như vậy đâu."

Sau khi nghe xong Quý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời nhịn không được cảm khái hệ thống này thật đúng là hiểu biết nhiều.

Lúc này.

Tên đại ca cầm đầu trong ba người khom lưng, chuẩn bị mạnh mẽ tách ra cục bông đen trắng vào báo đen.

Cục bông đen trắng yên lặng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt vô hồn, mang theo vô hạn ủy khuất và không vui, khi bàn tay gã tiến tới, cục bông đen trắng yên lặng dùng tay gấu gạt ra, động tác nhìn thì thô lỗ, nhưng cũng không khiến nhân loại kia cảm thấy đau đớn chút nào.

[Đinh! Ngài công kích khiến cảnh giác trong lòng nhân loại giảm xuống 50%, tín niệm vốn không quá kiên cố đáng xấu hổ mà dao động.]

[Tinh! Hành động công kích vừa rồi của ngài khiến nhân loại sinh ra suy nghĩ 'vật nhỏ này thật đáng yêu', ngài đạt được +1 điểm bán manh, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Vẻ mặt vô biểu tình của Quý Vô Tu lập tức biến thành một bộ ban ngày nhìn thấy ma.

Vừa rồi y thật sự không cố tình bán manh, thậm chí còn đẩy tay người nọ ra.

Như này mà.....cũng có thể bán manh thành công???

Hệ thống lặng lẽ xuất hiện, dùng giọng điệu than thở nói: [Gấu trúc địa cầu vốn dĩ rất đáng yêu, càng đừng nói thân thể này của ngài là ta tự mình sáng tạo, mỗi một chỗ đều trải qua tính toán tinh vi, hơn nữa từ trước tới nay con người luôn là sinh vật thiếu ngược, càng nịnh bợ bọn họ, bọn họ lại càng khinh thường, về điểm này, ngài lúc nào cũng phải ghi nhớ.]

Quý Vô Tu vẻ mặt chấn động: Lại lần nữa chấp......chấp nhận.

Hệ thống nghiêm trang: [Đừng khách khí, ký chủ còn trẻ tuổi, con đường bán manh gánh nặng đường dài, chăm chỉ học tập đi, hiện tại biết được vì sao ta sáng tạo thân thể cho ngài cỡ nào Bug chưa? Dựa vào bán manh để thăng cấp tuyệt đối đánh bại những hệ thống khác, nhẹ nhàng đi lên mãn cấp.]

Quý Vô Tu vẻ mặt hoảng hốt: Ta......ta biết rồi.

Bán manh thật đúng là không phải việc đơn giản.

Mà lúc này......

Người cầm đầu vì động tác vừa rồi của Quý Vô Tu, cảnh giác trong lòng giảm xuống không ít, thậm chí đáy mắt như hiện lên một tia suy tư gì đó.

Xem ra cục bông đen trắng này không phải thú biến dị, nếu không lực đạo nó đánh mình sẽ không nhẹ như vậy.

Gã nhịn không được liếc mắt nhìn cục bông đen trắng kia.

Nó vẫn đang ôm báo đen, dáng vẻ vô cùng đáng thương, tràn ngập ý tứ cầu xin, đôi mắt ngây thơ thiên chân vô tội rũ xuống, giống như không có bất cứ chút cảnh giác nào với loài người.

Đại ca cầm đầu nhịn không được sửng sốt, sờ sờ gương mặt của mình, có chút không thể tưởng tượng nổi sẽ có động vật cư nhiên không sợ mình.

Dáng vẻ tràn đầy sát khí máu me này của mình, có là động vật ngu tới mức nào, cũng sẽ tránh không kịp.

[Tinh! Ngài bán manh thành công khiến nhân loại này sinh ra suy nghĩ 'Vẻ ngoài của mình dữ như vậy, nó cư nhiên không sợ mình, nót thật sự không giống những động vật khác.]

[Tinh! Ngài đạt được +1 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu vẻ mặt nghệt ra: "???"


Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?


Vừa rồi y căn bản không làm gì cả, sao lại bán manh thành công?


Hệ thống đột nhiên xuất hiện, buồn bã nói: [Vẻ ngoài đáng yêu chính là không có đạo lý và logic để giải thích.]


Quý Vô Tu vẻ mặt khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK