Mục lục
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Tác giả: Hữu Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilundethuong

Hố mới ~~~~ hố mới~~

Quý Vô Tu cảm thấy có câu nói nói rất đúng.

Chỉ cần xui xẻo, cho dù uống nước lạnh cũng bị nghẹn.

Y vừa mới bò lên trên một ngọn núi, thở hổn hển móc ra bình nước, uống được mấy ngụm cứ như vậy không thể hiểu nổi bị sặc chết.

Không đi nhớ lại bản thân trước khi sặc chết đầy mặt đỏ bừng, cảm giác choáng váng nghẹt thở không còn lấy một hơi, Quý Vô Tu nhìn thân thể đã chết thẳng cẳng của mình, trong lòng rất muốn mắng chửi.

Mình cứ như vậy mà chết?

Hơn nữa còn chết nghẹn khuất như vậy?

Khuôn mặt Quý Vô Tu tràn đầy mờ mịt, lơ lửng giữa không trung, hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, mà chân trời rơi xuống một luồng ánh sáng, hóa thành thiên thạch rơi trên thân thể y, trong đêm đen chợt tỏa ra ánh sáng, bao phủ toàn bộ linh hồn của y.

Trong mơ hồ, Quý Vô Tu nghe được một câu.

[Tinh! Hệ thống ta dựa vào bán manh thăng cấp khởi động....]

Thế giới trước mắt giống như biến thành đủ mọi màu sắc, không ngừng bị vặn vẹo kéo dài, như vẽ linh tinh, mà y thì đang đứng tại trung tâm, nước chảy bèo trôi.

Truyện đề cử: Bạn Chanh

"Đây là đâu?"


Quý Vô Tu nhìn xung quanh, vẻ mặt hoảng loạn mang theo một tia sợ hãi.

[Tinh! Hệ thống khởi động thành công, xin chào ngài, ký chủ.]

Giọng nói như dập khuôn vang lên, khiến Quý Vô Tu lập tức cảnh giác, y không sợ giọng nói này tới đầy quỷ dị bất ngờ, chỉ sợ bản thân sẽ bị ném trong không gian kỳ quái này, cho đến tận thế.

"Ngài...... chào ngài." Quý Vô Tu khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.

Tốt xấu y cũng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết về hệ thống, trong lòng mơ hồ nhận ra tình huống lúc này là như thế nào.

[Bổn hệ thống tên là Ta dựa vào bán manh để thăng cấp, xin hỏi ngài có muốn ràng buộc hay không?]

Ta dựa vào bán manh......để thăng cấp?

Quý Vô Tu nhắc lại một lần trong lòng, vẻ mặt quái dị.

Cái tên này tựa hồ.....

Suy nghĩ này chợt lóe qua trong đầu Quý Vô Tu, bên tai lại truyền tới giọng nói dập khuôn của hệ thống.

[Ràng buộc xong, kiểm tra đo lường thấy thân thể ngài đã chết, đang sáng tạo thân thể mới cho ngài, hi vọng ngài sử dụng vui vẻ.]

"Ta còn chưa đồng ý....." Quý Vô Tu căn bản không ngờ hệ thống còn có tao thao tác như vậy, trực tiếp tự chủ trương quyết định tất cả.

Không gian kỳ dị và méo mó trước mắt lập tức biến mất, cảm giác như linh hồn bị đè ép khiến trước mắt Quý Vô Tu tối sầm, hoàn toàn ngất đi.

Không biết qua bao lâu, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng chim hót, ríu rít vô cùng dễ nghe, trong không khí tràn ngập hơi thở của rừng rậm, trong lành dễ chịu.

Quý Vô Tu động động mí mắt tỉnh lại, đập vào mắt là bầu trời xanh thẳm, không có một gợn mây, xanh thẳm như ngọc bích, mà xung quanh là rừng cây rậm rạp và bụi rậm.

"Đây là đâu?"

Quý Vô Tu không vì cảnh đẹp trước mắt mà cảm khái, hoảng loạn đứng dậy, giây tiếp theo y liền bị móng vuốt lông xù ở trước mặt làm cho kinh ngạc tới ngây ngẩn cả người Σ(・口・)

Đây.....đây là cái thứ gì vậy?

Quý Vô Tu sợ tới mức lui về sau vài bước, móng vuốt lông xù kia giống như bị bản thân chi phối, hoàn toàn lui lại theo hành động lui về phía sau, cho dù toàn bộ động tác có vẻ rất vụng về chậm chạp.

Đây là tay của mình?

Giọng nói của Quý Vô Tu khô khốc, thậm chí còn muốn xấu hổ cười vài tiếng.

Trò đùa này không vui một chút nào.

Trong mơ hồ, y tựa hồ nhớ tới lời hệ thống nói lúc trước, lập tức hiểu ra, đây nhất định là hệ thống giở trò quỷ.

"Baiwu.....baaa bawuu."

—— Hệ thống, ngươi ra đây!

Quý Vô Tu trừng lớn mắt, không thể tin nổi, mỏng manh lại lần nữa gọi hệ thống một tiếng.

"Baiwu!" Tiếng kêu non nớt mang theo một tia mềm mại, giống như làm nũng.

Đây tuyệt đối không phải giọng nói của mình.

Quý Vô Tu lại một trận baiwu kêu lên, đầy nôn nóng gọi hệ thống.

[Tinh! Kỳ chủ xin hãy yên tâm, bổn hệ thống có thể thông qua sóng điện não cảm giác được suy nghĩ của ngài, xin ngài đối thoại với bổn hệ thống ở trong lòng là được.]

Quý Vô Tu đè xuống suy nghĩ phức tạp trong lòng, mạnh mẽ khiến bản thân trở nên trấn định.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Ý niệm trong lòng hiện lên, hệ thống rất nhanh đưa ra câu trả lời.

[Bởi vì thân thể ngài đã bị hủy hoại hoàn toàn, để ngài có thể thuận lợi sống lại, bổn hệ thống đã đắp nặn một thân thể mới cho ngài.]

Móng vuốt của Quý Vô Tu càng run rẩy kịch liệt, tâm tình cực kỳ không bình tĩnh, nhưng vẫn thật cẩn thận đưa ra kiến nghị trong lòng: "Vậy ngươi không thể sáng tạo cho ta thân thể giống như trước đây sao?"

Giọng nói của hệ thống lạnh băng, mang theo một tia lẽ thường là vậy: [Bởi vì bổn hệ thống tên đầy đủ gọi là Ta dựa vào bán manh để thăng cấp, thân thể lúc trước của ngài hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của bổn hệ thống.]

Quý Vô Tu theo bản năng phản bác lại: "Ta có chỗ nào không phù hợp?"

[Xin ký chủ tới bờ sông nhìn xem thân thể này của ngài.]

Quý Vô Tu hận không thể trợn trắng mắt, nhưng vẫn không thể không nghe theo lời hệ thống nói, vụng về điều khiển thân thể này đi tới bờ sông, từ hai chân đứng thẳng đi lại, bây giờ trở thành bốn chi chạm đất, thay đổi mãnh liệt như này khiến tâm tình của y rất táo bạo, hận không thể mắng chửi người.

Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nén giận.

Thật vất vả bò tới bờ sông, Quý Vô Tu thăm dò soi mặt mình, sợ hãi đặt mông ngồi xuống, hình chữ X.

"Đây....đây là?" Quý Vô Tu nuốt nước miếng, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc đánh giá bản thân.

Từ móng vuốt đến nửa người trên, đều phủ một lớp lông đen, giống như mặc áo vest nhỏ, mà bụng lại là lớp lông màu trắng tinh mềm mại.

Khiến y khiếp sợ chính là, ảnh ngược dưới mặt nước là một khuôn mặt thoạt nhìn cực kỳ ngây thơ ngốc manh, quầng đen bao trùm xung quanh con mắt, rủ xuống đầy ngây thơ, đỉnh đầu còn có hai lỗ tai nửa vòng tròn, ngay cả chính y chỉ ngạc nhiên nhìn thoáng qua, cũng đều không nhịn được muốn vươn tay xoa xoa nắn nắn.

Thật sự là quá —— dễ thương.

Nhìn qua, chú gấu trúc mà y bám vào này, có vẻ chỉ mới mấy tháng tuổi, ngây thơ hồn nhiên, non nớt lại vô hại.

[Tinh! Hiện tại ký chủ đã hiểu rõ chưa?]

Quý Vô Tu vẻ mặt bừng tỉnh: "Hiểu....hiểu rồi."

Thân thể vốn có của y cho dù có xuất sắc, cũng tuyệt đối không thể so với thứ dễ thương khiến cả thế giới khuynh đảo này—— gấu trúc quốc bảo!

Nhưng......

"Cái này có liên quan gì tới ta?" Quý Vô Tu hỏi lại hệ thống ở trong lòng.

Cho dù gấu trúc có dễ thương, nhưng y cũng vẫn muốn thân thể vốn có của mình.

[Ký chủ, thân thể ngài đã bị phá hủy hoàn toàn, ngài chỉ có thể dùng thân thể này mà sống tiếp, nỗ lực tích cóp điểm bán manh, chờ ngài đạt tới cấp bậc nhất định sẽ có thể biến thành hình người.]

Giọng nói như dập khuôn bình tĩnh trước sau như một, nhưng khi Quý Vô Tu nghe được những lời này, quả thực tràn ngập dụ hoặc, y cũng rất rõ ràng thân thể của mình đã bị hủy diệt, hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào cái hệ thống này.

"Như vậy điểm bán manh là gì? Làm thế nào để có được?" Quý Vô Tu hỏi ở trong lòng.

[Tinh! Điểm bán manh là bất cứ sinh vật nào yêu thích ngài sẽ đổi thành điểm bán manh, mỗi một lần ngài bán manh, nhất định phải bán có tân ý, có sáng ý, bán ra cảm giác mới mẻ, khiến người muốn ngừng mà không được, đầu quả tim đều phải run rẩy, nếu sinh vật thành công bị manh tới, liền sẽ thông qua tâm tình dao động của đối phương thành công đạt được điểm bán manh.]

Quý Vô Tu bày ra khuôn mặt gấu trúc không biểu tình, tâm tình nặng nề đến mức muốn uống rượu đánh bài.

Y đường đường là một người đàn ông, từ nay về sau phải dựa vào bán manh mà sống.

Cuộc sống chết tiệt này, có lẽ thật sự không thể tốt hơn.

Tựa hồ cảm nhận được tâm trạng tuyệt vọng của ký chủ, hệ thống đang im lặng bỗng nhiên nói: [Ký chủ, ngài thu hoạch càng nhiều điểm bán manh, sức chiến đấu của ngài cũng sẽ tương ứng tăng lên.]

Sinh vật màu lông đen trắng giao nhau cạnh bờ sông tựa hồ run rẩy, trên khuôn mặt lông xù vẫn âm trầm như cũ, nhưng vì cái quầng đen xung quanh mắt kia, cứng rắn khiến khuôn mặt tuyệt vọng của gấu trúc trở nên ——ngốc nghếch và ngây thơ.

"Để tôi yên tĩnh." Quý Vô Tu, cũng chính là người giờ phút này đã biến thành một con gấu trúc tựa hồ mới mấy tháng tuổi nặng nề thở dài một hơi.

Gấu trúc tiên sinh nặng nề tới mức muốn uống rượu đánh bài qua một lúc sau, mới lắc lư bò dậy, khuôn mặt âm trầm trước sau như một đầy ngốc nghếch.

Xem ra về sau thật sự muốn lấy cái nghiệp bán manh này mà sống.

Tuy rằng nghĩ thôi đã thấy cực ngại ngùng.

Nhưng vì mộng tưởng vĩ đại cao thượng, hết thảy đều có thể hi sinh.

[Tinh! Nếu ngài đã lên tinh thần, như vậy liền nỗ lực thích ứng với thân thể này đi!]

Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói rất đúng, đánh lên tinh thần bắt đầu nỗ lực thích ứng điều khiển thân thể này, tứ chi chạm đất không ngừng đi về phía trước, luân phiên cất bước, toàn bộ động tác có chút vụng về và chậm chạp.

Thân thể này mới mấy tháng tuổi, không có cách nào cùng so được với gấu trúc thành niên.

Nhưng Quý Vô Tu rất kiên nhẫn tiếp tục rèn luyện, đồng thời ở trong lòng nói chuyện với hệ thống.

"Đúng rồi, hệ thống, nơi này là chỗ nào thế?"

[Tinh! Bổn hệ thống không biết]

Quý Vô Tu trừng lớn mắt, hơi hơi tạm dừng lại: "Là ngươi đem ta tới nơi này, sao ngươi lại không biết chứ?"

Trong tiểu thuyết những hệ thống khác chính là không gì không làm được, không gì không biết.

[Ký chủ, bổn hệ thống là ta dựa vào bán manh để thăng cấp, không giống với những hệ thống yêu diễm gian thương khác, không cần nỗ lực, không cần khắc khổ tu luyện, không cần thiên tài địa bảo, ngài chỉ cần bán manh, tích phân liền tới tay.]

Quý Vô Tu: Ngươi nói rất có lý, ta thế mà không còn gì để nói.

Nhưng lại nói tiếp, có chuyện khiến Quý Vô Tu cảm thấy rất tò mò.

"Làm hệ thống, chẳng lẽ ngươi không có nhiệm vụ gì cần ta hoàn thành sao?"

[Tinh! Bổn hệ thống là ta dựa vào bán manh để thăng cấp, không xinh đẹp như những hệ thống khác, ngài chỉ cần nỗ lực nghiên cứu làm thế nào bán có tân ý, làm thế nào bán có sáng ý, làm thế nào bán khiến người muốn ngừng mà không được, chỉ như vậy đã có thể nhẹ nhàng chinh phục tất cả sinh vật, mặc ngài sai bảo.]

Quý Vô Tu im lặng hồi lâu, trái lương tâm khích lệ nói: "Lợi hại lợi hại."

Thái dương treo trên bầu trời rất nhanh lặn xuống núi.

Sinh vật ghé vào trên cây liếm liếm miệng, nhìn chằm chằm con mồi nhỏ cách đó không xa, con người thẳng đứng có một tia mờ mịt.

Nó ở chỗ này sinh sống lâu như vậy, trước nay chưa thấy qua động vật xấu như vậy.

Từ trước tới nay đều không có!

Quý Vô Tu đi được một thời gian ngắn, mệt đến thở hồng hộc, chạy nhanh tìm một thân cây rắn chắc đặt mông ngồi xuống, thẩn thể lập tức mềm thành một nắm bông.


A thật là thoải mái.


Gấu trúc tiên sinh lười biếng dựa vào thân cây, tư thế hình chữ X vô cùng thuần thục, giống một tên lưu manh mà huýt sáo.


Tuy tiếng thổi ra chẳng ra gì, giống như đang hừ hừ.


Nó nhìn xung quanh, gãi gãi cái bụng, thịt mập mạp run run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang