Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm sáu phút sau, ba người Tần Châu liền trở lại vị trí của mình, bắt đầu cầm bút viết kết quả khám bệnh.

Viết xong, Vu Minh Vọng nhìn về phía Mạc Hoa Đình nói: "Ông Mạc, mời!"

Mạc Hoa Đình vẻ mặt âm trầm gật gật đầu, nhìn về phía Tô Thanh Nham nói: "Tới chúng ta."

Sau đó, ánh mắt Mạc Hoa Đình quét đến Trình Kiêu, vốn muốn nói gì, nhưng trên mặt thoáng qua một tia chán ghét, cuối cùng không hề nói gì.

Cứ việc Trình Kiêu đã lập quân lệnh, cam đoan có thể thắng, nhưng Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham dường như hoàn toàn không tin tưởng anh.

Chung Phi Vũ, Trương Nham và những học sinh kia cũng không tin anh, cho là anh đang khoác lác mà thôi.

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham đi đến trước người bệnh nhân, bắt đầu chăm chú quan sát.

Bây giờ Trung y suy thoái, trước kia nhìn nghe hỏi sờ, bây giờ bác sĩ biết những này cũng không nhiều.

Cho nên, muốn không dùng dụng cụ khám bệnh, đối với rất nhiều bác sĩ hiện tại mà nói là chuyện tương đối khó khăn.


Đương nhiên, trong đó cũng không thể bài trừ có bác sĩ cao minh chân chính, chỉ bằng vào một chữ nhìn trong Trung y, là có thể khám ra bảy tám phần bệnh của bệnh nhân.

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham vây quanh bệnh nhân trọn vẹn nhìn nửa giờ, trong quá trình khám lại là bắt mạch, lại là bệnh nhân há miệng xem lưỡi, mất một hồi thật lâu.

Mà Trình Kiêu, từ đầu đến cuối, đều không hề rời đi chỗ ngồi.

Dưới đài, đám học sinh Trương Nham nhìn thấy Trình Kiêu thờ ơ, bắt đầu cười lạnh.

"Thấy không, Trình Kiêu hoàn toàn không đi xem bệnh, xem ra cậu ta chuẩn bị trực tiếp bỏ cuộc!"


Trương Nham đắc ý cười lạnh nói: "Hừ, tôi cũng đã sớm nói, đồ vô dụng ăn bám, sao có thể là thần y, Viện trưởng Ninh bị hắn ta lừa rồi!"

"Anh Nham nói rất đúng, vẫn là anh Nham có ánh mắt!" Có bạn học vội vàng nịnh nọt Trương Nham.

Chung Phi Vũ nhìn Trình Kiêu lạnh nhạt trên đài, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra khinh thường: "Trình Kiêu, đều đến lúc này, thế mà cậu còn có thể nhịn được?"

"Tôi rất hiếu kì, đến tột cùng là cậu thật sự có dựa vào, vẫn là cố ý ở chỗ này giả vờ giả vịt!"

Giờ phút này, liền ngay cả Ninh Cát Sơn cũng bắt đầu lo: "Trình thần y đây là có chuyện gì? Vì sao không lên trước xem bệnh nhân?"



"Chẳng lẽ cậu ấy giận giáo sư Mạc, cố ý giận dỗi giáo sư Mạc? Nhưng cậu ấy lại cam đoan có thể thắng mà, coi như muốn giận dỗi Mạc Hoa Đình, cũng không phải là lúc này!"

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham rốt cục xem xong, trở lại chỗ ngồi.

Nhìn thấy Trình Kiêu vẫn ngồi tại chỗ bất động như cũ, Mạc Hoa Đình nhíu mày hỏi: "Sao cậu còn không đi khám bệnh?"

Trình Kiêu nhìn Mạc Hoa Đình một chút, thản nhiên nói: "Bác sĩ cao minh chân chính, xem sắc mặt, nhìn dáng người, ngửi khí, có thể biết bệnh tình bệnh nhân. Cần dùng dụng cụ kiểm tra, bắt mạch hỏi bệnh, đều là lang băm."

Mạc Hoa Đình hung hăng trợn mắt nhìn Trình Kiêu một cái, phẫn nộ quát: "Nhóc con, tôi nhịn cậu lâu rồi. Xem ở trên mặt mũi Viện trưởng Ninh, tôi mới đáp ứng để cậu tham gia so đấu cấp đạo sư, nhưng cậu đến bây giờ thế mà còn nói hươu nói vượn!"

"Cái gì mà nhìn dáng người, ngửi khí...... là nói bậy nói bạ, rắm chó! Như cậu nói vậy, người của toàn thế giới đều là lang băm!"

Tô Thanh Nham cũng trào phúng nói: "Nhóc con, hôm nay ngồi đây đều là danh y có danh tiếng, cậu muốn dùng những biện pháp giang hồ lừa dối qua quan, không có khả năng."

"Nếu như cậu thật có bản lĩnh, vậy liền thành thành thật thật đi xem bệnh. Nếu như không, vậy liền trực tiếp nhận thua, đừng ở đây khiến chúng tôi mất mặt xấu hổ!"

Liền ngay cả bọn người Vu Minh Vọng Tần Châu, cũng làchỉ trỏ đối với Trình Kiêu.

Trong ba người, Tưởng Chính Anh tính cách nhất ngay thẳng cười lạnh nói: "Nhóc con này rốt cuộc là ai, lại dám ở chỗ này nói hươu nói vượn! Bên Hà Tây tại sao lại để một nhóc con ngông cuồng tự đại như thế tham gia so đấu cấp đạo sư?"

Vu Minh Vọng ha ha cười nói: "Tại sao lại để một tên nhóc con tham gia so đấu cấp đạo sư như thế, đây là việc của bên Hà Tây. Về phần trong miệng nhóc con này nói những thứ đó, chúng ta sống lâu rồi nhưng vẫn là lần đầu nghe được."

"Có điều, nếu như trên đời này thật có loại y thuật trong miệng hắn, ngẫm lại cũng thật là khiến người ta say mê!"

Hầu Học Văn gật gật đầu, nói: "Xem sắc mặt, nhìn dáng người, ngửi khí! Nghe dường như có chút đạo lý, hơi tương tự Trung y."

"Có điều, tuổi cậu ta nhìn tối đa cũng liền hai mươi tuổi, làm sao lại có y thuật cao thâm như vậy? Tôi xem có thể chính là lòe người thôi!"

Vu Minh Vọng cuối cùng kết luận nói: "Không cần để ý tới nhóc con này, dựa theo kế hoạch Tần gia chủ định ra tiến hành, tranh thủ thời gian đánh bại Hà Tây, sau đó đi Khánh Châu!"

Dưới đài, Trương Nham và một đám học sinh trực tiếp khoa trương cười ha hả: "Yo, các bạn học có nghe chưa, Trình Kiêu một đồ vô dụng nói gì mà xem sắc mặt, nhìn dáng người,...... Hắn ta coi mình là chó sao? Còn ngửi khí! Ha ha......"

Các bạn học vang lên một trận tiếng cười nhạo khinh bỉ.

Chung Phi Vũ nhìn Trình Kiêu, thất vọng lắc đầu: "Xem sắc mặt, tôi có thể lý giải, nhưng nhìn dáng người, ngửi khí, đây quả thực là nói hươu nói vượn. Trình Kiêu, xem ra cậu quả nhiên chính là khoác lác, hoàn toàn không hiểu gì đối với y thuật!"

Ninh Cát Sơn lại tự lẩm bẩm, một mặt bội phục: "Xem sắc mặt, nhìn dáng người, ngửi khí...... Mặc dù tôi không hiểu như thế nào nhìn dáng người, ngửi khí. Nhưng, y thuật Trình thần y quả nhiên bất phàm, vậy mà đã đạt tới mức độ này!"



Đoán chừng bên trong hiện trường, cũng chỉ có một người Ninh Cát Sơn vô điều kiện tin tưởng Trình Kiêu.

Trình Kiêu quét mắt Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham, không cùng bọn họ tranh luận cái gì, vẻ mặt đạm mạc nói: "Bắt đầu viết kết quả khám bệnh."

"Được, tôi nhìn xem cậu như thế nào nhìn dáng người, ngửi khí!" Mạc Hoa Đình cười lạnh nói, ông ta cảm thấy Trình Kiêu không có khả năng viết ra kết quả khám bệnh, dù viết cũng là viết linh tinh một trận.

Mấy phút đồng hồ sau, Mạc Hoa Đình dừng bút nói: "Tôi viết xong."

Tô Thanh Nham cũng theo đó để bút xuống nói: "Tôi cũng xong."

Hai người nhìn lại Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu khoanh tay, dường như đợi chờ đã lâu.

"Hừ, nhóc con, lộ chân tướng rồi! Có phải hay không viết ra được kết quả khám bệnh không?" Mạc Hoa Đình cười lạnh nói.

Tô Thanh Nham lắc đầu, thở dài một tiếng: "Nhóc con, cậu đã hại thảm Viện trưởng Ninh."

Đối diện, Vu Minh Vọng sớm đã chờ đã lâu nói: "Ông Mạc, có thể tuyên bố kết quả khám bệnh sao?"

Mạc Hoa Đình nói: "Tự nhiên có thể."

"Được!" Vu Minh Vọng xoay người, nhìn về phía mấy ban giám khảo trên đài, nói: "Các vị ban giám khảo, mời bình phán!"

Mấy ban giám khảo trên đài, gật gật đầu, chậm rãi rời chỗ ngồi, đi đến trước người Vu Minh Vọng.

Một ban giám khảo trong đó cầm lấy kết quả khám bệnh Vu Minh Vọng viết, chậm rãi thì thầm: "Mạch tượng đột khởi, nóng gan. Kê đơn thuốc hạ hỏa thông tiện!"

Mấy ban giám khảo cầm lấy đơn thuốc, nghiên cứu một trận, sau đó nhao nhao gật đầu, dường như biểu thị tán thành.

Sau đó, mấy người lại xem kết quả khám bệnh của Hầu Học Văn.


"Khó đại tiện, nóng gan. Kê đơn thuốc hạ hỏa thông tiện, có điều là thuốc tây làm chủ, tổng thể giống ông Vu."


Cuối cùng mấy người nhìn kết quả khám bệnh của Tưởng Chính Anh.


"Dạ dày bất hoà, gan nóng tràn đầy. Kê thuốc tiêu hóa, đơn thuốc điều trị dạ dày, hơi khác biệt với hai vị trước.". Đam Mỹ H Văn


Ban giám khảo thương lượng một trận, sau đó đi hướng ba người Mạc Hoa Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK