"Chào Chủ tịch và các vị thành viên hội đồng quản trị!"
Nghiêm Thụy Văn chào hỏi sơ qua.
Nghiêm Đạo Minh liếc nhìn mọi người, nói: "Tiếp theo để tránh nghi ngờ, tôi sẽ không nói nữa. Các vị cứ việc hỏi. Thằng con không ra gì của tôi biết gì, chắc chắn sẽ nói hết, không giấu giếm!"
"Được!"
"Vậy cứ để Chủ tịch tới hỏi đi!" Một thành viên hội đồng quản trị đề nghị.
"Ý kiến hay đấy." Mấy vị thành viên hội đồng quản trị khác đều tỏ ý tán thành.
Vương Đỗ Lan cũng không từ chối: "Được, vậy sẽ do tôi hỏi!"
"Cậu Nghiêm, vừa rồi đổng sự Nghiêm nói cậu nhìn thấy vài chuyện xảy ra ở hội nghị thượng đỉnh nhỏ, không biết rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì?"
Nghiêm Thụy Văn lộ vẻ suy nghĩ, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Tim của các thành viên hội đồng quản trị cũng chợt thắt lại.
Nghiêm Thụy Văn lại thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện Trình Kiêu đắc tội Tống An Dân và Vũ Lạc trong hội nghị thượng đỉnh nhỏ hôm qua.
Hơn nữa, anh ta còn cố ý nói thành Trình Kiêu được Lâm Ngọc bày mưu đặt kế, cố ý đắc tội Tống An Dân và Vũ Lạc kim thoa.
Còn về chuyện Trình Kiêu biểu hiện ra tài bắn cung hơn người, cuối cùng Vũ Lạc kim thoa xin lỗi Trình Kiêu, Nghiêm Thụy Văn không nhắc tới một từ nào.
Sau khi đám thành viên hội đồng quản trị nghe xong, mặt lập tức biến sắc.
"Nhà họ Tống là bá chủ Trung Châu, không ngờ cậu ta chỉ là một vệ sĩ nhỏ cũng dám coi thường cậu cả nhà họ Tống! Gan chó của người này lớn thật. Trợ lý Lâm, cô mau giao tên vệ sĩ kia ra! Để tôi xé nát miệng của anh ta!" Nữ thành viên hội đồng quản trị kia tức giận nói.
"Vũ Lạc kim thoa kia là tâm phúc của thị trưởng Lỗ! Hơn nữa, phía sau cô ta còn có chỗ dựa là Lôi nữ vương. Đừng nói cậu ta chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, ngay cả tôi cũng không dám đắc tội!"
"Trợ lý Lâm, cô mau giao vệ sĩ này ra! Người này chắc chắn là gian tế của thế lực thù địch với chúng ta gài vào nội bộ của chúng ta, cố ý hãm hại chúng ta!"
Tất cả thành viên hội đồng quản trị đều nổi giận.
Vừa rồi, Vương Đỗ Lan thành công giành được hợp tác với tập đoàn Trường Hà, nhưng không ngờ bây giờ một vệ sĩ của Lâm Ngọc lại đắc tội hai đối thủ cùng cấp với tập đoàn Trường Hà!
Trái tim nhỏ bé của các thành viên hội đồng quản trị này làm sao có thể chịu được!
Vương Đỗ Lan cũng nhíu mày. Đừng nói là nhà họ Tống, ngay cả bà cũng không dám đắc tội với Vũ Lạc kim thoa kia.
Vương Đỗ Lan nhìn về phía Lâm Ngọc, vẻ mặt thâm trầm nói: "Lâm Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ba con nhà họ Nghiêm ở bên cạnh nhìn đám các thành viên hội đồng quản trị kích động, trong mắt thoáng lộ vẻ đắc ý.
Lâm Ngọc vội vàng giải thích: "Chủ tịch và các vị thành viên hội đồng quản trị, mọi người tạm thời đừng kích động, chuyện này không phải như mọi người nghĩ đâu!"
"Nghiêm Thụy Văn chỉ cắt câu lấy nghĩa, anh ta không nói hết tất cả mọi chuyện cho mọi người. Bây giờ tôi sẽ kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối."
"Sau khi mọi người nghe xong, hãy bình luận được không?"
Các thành viên hội đồng quản trị thoáng bình tĩnh lại.
Nhưng Nghiêm Thụy Văn làm sao có thể để cho bọn họ có thời gian cân nhắc? Anh ta lập tức lớn tiếng ép hỏi: "Trợ lý Lâm, cô nói tôi cắt câu lấy nghĩa, vậy tôi hỏi cô. Trong những lời tôi vừa nói có câu nào là nói dối sao?"
Lâm Ngọc nhíu mày. Mặc dù Nghiêm Thụy Văn cố ý nói quá vài điều, nhưng phần lớn những lời anh ta nói đều là sự thật.
Bảo Lâm Ngọc nói dối, cô không làm được.
Lâm Ngọc trầm giọng nói: "Anh ta cũng không có nói dối!"
Nghiêm Thụy Văn sớm đoán được Lâm Ngọc không biết nói dối, vẻ mặt lập tức vui mừng, nhìn về phía đám thành viên hội đồng quản trị, lớn tiếng nói: "Các vị thành viên hội đồng quản trị, vừa rồi trợ lý Lâm đã tự mình thừa nhận, tôi không nói dối câu nào!"
"Nếu tôi không nói dối câu nào, vậy tôi cảm thấy trợ lý Lâm không cần nói nữa, cứ giao người vệ sĩ kia ra đi!"
"Nếu trợ lý Lâm không giao ra, vậy chúng ta có thể cho rằng trợ lý Lâm đang cố ý bao chở cho người vệ sĩ kia không? Lúc đó thằng nhóc kia vừa mở miệng đã gọi chị Lâm Ngọc, gọi rất thân thiết đấy!"
Những lời Nghiêm Thụy Văn nói đều do ba anh ta Nghiêm Đạo Minh dạy, lồng ghép vào nhau, đặc biệt lợi hại, khiến Lâm Ngọc cũng không ứng đối được.
Các thành viên hội đồng quản trị vừa nghe vậy, lập tức kêu lên: "Trợ lý Lâm, cô giao tên vệ sĩ đáng chết kia ra đi!"
"Đúng, Lâm Ngọc, cô mau giao vệ sĩ đáng chết kia ra!"
Lâm Ngọc thầm sốt ruột. Cô không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của cô. Không ngờ những thành viên hội đồng quản trị này không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Nhưng… Trình Kiêu chỉ là vệ sĩ do Lâm Ngọc tạm thời tìm được, bảo cô phải đi đâu tìm anh đây?
Hơn nữa, cho dù Lâm Ngọc có thể tìm được Trình Kiêu, chuyện này cũng không phải là lỗi của anh, cô sẽ không để cho anh rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Nghiêm Thụy Văn cười lạnh nói: "Trợ lý Lâm, cô không nói lời nào là sao? Lẽ nào cô thật sự muốn bao che cho tên vệ sĩ nhỏ kia? Hay là giữa cô và cậu ta có quan hệ gì không thể cho người khác biết?"
Nghiêm Thụy Văn ra sức dẫn dắt các thành viên hội đồng quản trị nghĩ tới phương diện xấu.
Đương nhiên, các thành viên hội đồng quản trị căn bản không đề phòng nên bị Nghiêm Thụy Văn dẫn dắt, chỉ theo bản năng suy nghĩ vấn đề theo sự dẫn dắt của anh ta.
"Lâm Ngọc, cô mau giao thằng nhóc kia ra đi!"
"Đúng vậy, cô giao ra đi. Nếu không, cô và thằng nhóc kia chính là đồng mưu!"
"Lâm Ngọc, tập đoàn Đông Vương đối xử với cô không tệ, sao cô lại muốn hãm hại tập đoàn Đông Vương!"
"Chủ tịch Vương, đây chính là trợ lý tốt của bà đấy! Bà mở to mắt ra nhìn kỹ đi! May là con trai của đổng sự Nghiêm nhìn thấy chuyện này, nếu không chờ đến khi tập đoàn Đông Vương rơi vào tình cảnh khắp nơi đều là kẻ địch, cho dù phát hiện ra thì đại thế cũng mất rồi!"
Vương Đỗ Lan nhíu mày, nhìn Lâm Ngọc quát: "Lâm Ngọc, rốt cuộc người vệ sĩ kia là sao? Tôi không tin cô sẽ phản bội, cô đi gọi cậu ta qua đối chất đi!"
Lâm Ngọc lộ vẻ bất lực: "Chủ tịch, tôi chỉ tạm thời tìm được người vệ sĩ kia, bây giờ cậu ta đã đi rồi!"
"Hơn nữa, chân tướng sự việc không giống như Nghiêm Thụy Văn đã nói. Mong bà hãy tin tưởng tôi!"
Vương Đỗ Lan không lộ cảm xúc.
Bà liếc nhìn đám các thành viên hội đồng quản trị đang vô cùng căm phẫn, đứng lên nghiêm túc nói: "Đủ rồi!"
"Tôi tin tưởng Lâm Ngọc, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho tập đoàn Đông Vương!"
"Nếu chuyện này là do người vệ sĩ kia gây ra, vậy chờ tìm được người vệ sĩ kia, tôi sẽ bảo cậu ta giải thích rõ ràng trước mặt các vị!"
Nhìn thấy Vương Đỗ Lan tức giận, cho dù đám thành viên hội đồng quản trị không cam lòng nhưng không dám nhiều lời.
"Nếu Chủ tịch đã nói vậy, chúng tôi đương nhiên sẽ tin tưởng. Chẳng qua chúng ta không thể coi nhẹ chuyện này được. Chủ tịch nhất định phải mau chóng điều tra rõ ràng, cho các vị thành viên hội đồng quản trị một câu trả lời thỏa đáng!" Một thành viên hội đồng quản trị nói.
"Được!" Vương Đỗ Lan quyết đoán đồng ý.
"Lâm Ngọc, bao giờ mới có thể tìm được người vệ sĩ kia?" Vương Đỗ Lan hỏi.
Lâm Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: "Ngày mai là hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, cậu ta sẽ phải tới tham dự. Đến lúc đó, chúng ta có thể tìm cậu ta tới hỏi rõ ràng."
Vương Đỗ Lan nói: "Nếu đã thế, vậy đổng sự Hồ, đổng sự Trương và đổng sự Nghiêm, ngày mai ba người đi theo tôi tới tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu. Nếu gặp được người vệ sĩ kia, chúng ta sẽ tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng!"
"Được!"
Ba người Nghiêm Đạo Minh đồng ý.
"Còn có chuyện gì nữa không?" Vương Đỗ Lan hỏi.
Mọi người lắc đầu.
"Vậy tan họp đi!" Vương Đỗ Lan xoay người rời đi.
Trong văn phòng của Vương Đỗ Lan.
"Lâm Ngọc, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Vương Đỗ Lan dịu dàng nói.
Lâm Ngọc cung kính đứng trước mặt Vương Đỗ Lan, kể lại một lượt từ khi cô thuê Trình Kiêu làm vệ sĩ của mình, tới hội nghị thượng đỉnh nhỏ để lôi kéo nhà đầu tư.
Sau khi Vương Đỗ Lan nghe xong, có hơi chấn động!
"Cô nói cuối cùng Vũ Lạc kim thoa đã xin lỗi cậu ta sao?"
Lâm Ngọc gật đầu: "Không sai, chính tai tôi đã nghe thấy!"
Vẻ mặt Vương Đỗ Lan nghiêm trọng: "Vậy thì kỳ lạ đấy!"
"Vũ Lạc kim thoa là người tâm phúc trước mặt thị trưởng Lỗ, còn là một trong sáu kim thoa lớn của Lôi nữ vương. Lúc trước, tôi đã từng gặp thằng nhóc kia rồi. Cho dù cậu ta có bản lĩnh không tệ nhưng cũng chỉ là một vệ sĩ của Dương Oánh."
"Sao Vũ Lạc kim thoa phải cung kính với cậu ta như vậy?"
Lâm Ngọc nói: "Tôi nghe Vũ Lạc kim thoa nói một câu Trình đại sư, tôi đoán Trình Kiêu có thể là đệ tử của Trình đại sư."