Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại sảnh, rất nhiều người khinh thường trong lòng.

“Lúc này khi Tôn Mạc tuyên bố ly hôn, Tôn Đại Hải rất ủng hộ. Bây giờ thân phận Trình Kiêu thay đổi, lại một câu “con rể” hai câu “con rể”.”

“Tên Tôn Đại Hải này đúng là không cần liêm sỉ!”

Ninh Lan trực tiếp bật lên tiếng cười lạnh lùng: “Tôn Đại Hải, ai là con rể của ông? Lúc này khi Tôn Mạc làm loạn, sao ông không quản đi? Bây giờ lại một câu “con rể” hai câu “con rể”, tôi khinh!”

Vừa rồi Ninh Lan vẫn đang ôm cục tức, bây giờ cũng đã có cơ hội xả.

Gương mặt già nua của Tôn Đại Hải đỏ như sắp nhỏ máu vậy, ánh mắt xin tha nhìn về phía Ninh Lan: “Vừa rồi là vấn đề tình cảm giữa bọn trẻ chúng nó, tôi đâu tiện nhúng tay vào! Bà đừng vô cớ làm loạn được không!”

Ninh Lan lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý nữa, dù gì cũng là người một nhà, cũng không tiện khiến Tôn Đại Hải bẽ mặt trước mặt người ngoài.

“Cái gì! Cuốn sách này là Trình Kiêu tặng cho ông á? Mang qua đây cho tôi xem thử!”

Phó hội trưởng Đường phản ứng lại, vừa nghe là Trình Kiêu tặng, lập tức điên cuồng chạy quâ, khí thế như hổ đói ba ngày nhìn thấy dê vậy.


Thần y Lục linh hoạt xoay người, tránh được Phó hội trưởng Đường.

“Ông đợi chút, tôi đang xem mà!” Thần y Lục nhìn chằm chằm vào cuốn sách, mắt không chớp lấy một cái.

Phó hội trưởng Đường nóng vội nói: “Ông xem qua là được rồi, đưa tôi xem trước đã!”

Cơ thể của Phó hội trưởng Đường đã không cao bằng thần y Lục, hơn nữa thần y Lục có thuật dưỡng sinh, người hơn 60 tuổi mà nhìn chỉ giống như mới đầu 40 vậy, Phó hội trưởng Đường nóng vội nhảy qua nhảy lại giống như con khỉ vậy, cũng chẳng cướp lại được.

“Họ Lục kia, ông còn không đưa cho tôi nữa, có tin tôi liều mạng với ông không!” Mắt của Phó hội trưởng Đường đã tức đến đỏ hoe, vì để lấy được thuật châm cứu này, ông ta cũng liều mạng.

Thần y Lục bất lực với Phó hội trưởng tính khí nóng nảy này, gương mặt luyến tiếc đưa sách cho Phó hội trưởng Đường: “Được thôi, cho ông đấy!”


Phó hội trưởng Đường như vớ được vàng, hai tay cẩn thận nâng lên, bắt đầu lật xem.

hội trưởng Đường đã kích động

đỗi cao minh, quá đỗi

cứu này chính là thần thuật mà cậu dùng để chữa khỏi cho những đứa trẻ

sách này chính là thần thuật mà Trình Kiêu dùng để cứu chữa cho 28 đứa trẻ đó, thì cuốn sách này chính là

nhìn



vui mừng: “Tôi đã nói mà, Trình Kiêu nhất định có bản lĩnh! Con

Đường kích động cười lớn: “Được đó, Trình Thần y quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, cuốn y thuật thần kỳ này, nói lấy ra là lấy ra,

lão phu vạn phần

vẻ vui mừng, nếu như có thuật châm cứu thần kỳ này, vậy

Dương và lão Ngô lại vừa

là bây giờ mọi người

người hối hận đến xanh cả bụng, lúc nào sao không nhân lúc đám người Phó hội trưởng Đường chưa đến, mua đứt cuốn thuật châm

nói: “Tôn lão đệ, thần y Trình đã đồng ý quyên tặng cuốn thuật châm cứu

trong tay Đường Quốc Hoa, cười ha ha nói: “Phó hội trưởng Đường nói đùa rồi, đây là quà mừng thọ mà con

bây giờ tôi mới là chủ nhân của cuốn sách này. Thế nên, xử lý cuốn sách này thế nào, quyền

Kiêu: “Thần y Trình, cậu không nói đạo lý! Cậu rõ ràng đã đồng ý với chúng tôi trước, mới mang cuốn sách này làm thành quà mừng thọ tặng đi. Thế nên tất cả

vốn rất xem thường cuốn thuật châm cứu này. Đây chứng tỏ Tôn Đại Hải vốn không biết sự quý giá của cuốn sách này, y thuật thần kỳ này nằm trong tay của Tôn lão đệ,

nói đúng, về tình về lý, cuốn sách này đều nên để ở hiệp hội y thuật Á tộc,

cầu cứu, tuy rằng Trình Kiêu tặng sách cho ông, nhưng ai bảo ông có

trưởng Đường cùng với đám danh y Thủ Đô thế lực lớn, ông cũng không dám đắc tội với đối phương. Nếu như đối phương cứng đầu muốn cướp,

nãy không phải con nói quyền quyết định của cuốn sách này là của ba sao? Con mau nói một tiếng với

ông, nhưng anh mới là

cũng nhìn Trình Kiêu, dáng vẻ

mọi người lại lần nữa đổ

của cuốn sách này nằm



đang lơ lửng của Tôn Đại Hải cuối cùng

đầu tiên ông nhìn Trình Kiêu, trong lòng

mày, nếu Trình Kiêu đã nói vậy, thì ông ta cũng không tiện tranh

Nhưng Phó hội trưởng Đường bắt buộc phải có cuốn thuật châm cứu này.

“Tôn lão đệ, nếu thần y Trình đã nói quyền quyết định cuốn sách này là ở ông, vậy thì tôi đại diện cho hiệp hội y học Á tộc, bằng lòng ra một con số này để mua lại nó!” Phó hội trưởng Đường giơ năm ngón tay ra.

“150 tỷ!”

Đám đông kinh hãi!

Lúc nãy lão Ngô đã ra giá 27 tỷ rồi, phó hội trưởng Đường lại ra giá, đương nhiên sẽ không thấp hơn 27 tỷ.

Đôi mắt đẹp của Ninh Nghi Nghi mở to, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Một tăm...một trăm năm mươi tỷ!”

“Ôi trời ơi! Một cuốn sách lại có thể bấn được giá 150 tỷ! Anh rể họ giỏi quá đi!”

“Ầy, đáng tiếc, chị họ vừa rồi lại tuyên bố ly hôn! Lần này chị họ đúng là tổn thất lớn rồi!”

Trái tim Tôn Đại Hải cũng đập mạnh, 150 tỷ, đây thật sự là một khoản khổng lồ.

Nếu như không phải ông một lòng muốn quay về gia tộc, nói không chừng ông sẽ thật sự bán.

“Phó hội trưởng Đường, 150 tỷ tuy rằng là một khoản tiền lớn, nhưng con người tôi không hứng thú với tiền, chí hướng cả đời của tôi chính là nghiên cứu y thuật…”

Phó hội trưởng Đường ngắt lời Tôn Đại Hải: “Tôn lão đệ hiểu lầm rồi, tôi nói không phải là 150 tỷ, mà là 1500 tỷ!”

“Đương nhiên, giá trị của cuốn thuật châm cứu này có lẽ vượt xa 1500 tỷ, nhưng nguồn quỹ của hiệp hội y học Á tộc phần lớn đều dùng vào nghiên cứu y học rồi. 1500 tỷ này đã là cực hạn mà hiệp hội y học Á tộc có thể lấy ra rồi.”

Trong đại sảnh yên lặng giống như đã chết vậy, chỉ còn lại tiếng hít thở giá lạnh.


“Chết tiệt, tôi không nghe nhầm đấy chứ! 1500 tỷ, 1500 tỷ đó!”


“Lão này điên rồi sao? Một cuốn sách nát đáng giá nhiều tiền như vậy sao!”


Mấy tên thanh niên khó hiểu, họ không phải bác sĩ, đương nhiên không hiểu giá trị của một bộ y thuật thần kỳ.


Ninh Nghi Nghi chỉ cảm thấy trong đầu như có sét đánh, trợn tròn mắt, suýt nữa ngất xỉu.\b\b\b\b\b\b\b\b

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK