“Bởi vì hắn ăn gian!” Tân Gia Lạc vẻ mặt phẫn nộ.
“Có chơi có chịu, Tân Gia Lạc, cậu thua không nổi?” Khuôn mặt Điểm Hương lộ ra châm chọc.
"Ai thua không nổi, là hắn ăn gian trước! Trận này không tính, chúng ta so lần nữa!" Tân Gia Lạc cắn chặt điểm này không buông.
Trận đấu giữa hai người đã thu hút rất nhiều người xung quanh đến xem, thậm chí Ninh Nghi Nghi cũng đi qua và không ngừng im lặng quan sát Trình Kiêu.
Mặc dù cô ta muốn xem trò cười của Trình Kiêu, nhưng cô ta đã không như ý.
Sắc mặt Trình Kiêu dần trở nên lạnh lùng, tuy rằng không muốn gây chuyện nhưng không có nghĩa là sợ phiền phức, nếu Tân Gia Lạc tiếp tục gây chuyện một cách vô lý, anh sẽ không ngại cho anh ta một bài học.
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.
"Để tôi tới nói một câu công bằng đi!"
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, thắt nơ ở cổ áo, trông lịch sự bước tới, phía sau là hai vệ sĩ đi theo.
"Là ai?"
Trình Kiêu đã từng gặp người này, đó là quản gia của Lôi Chấn Vũ, gọi là Lôi Ngang.
Tuy là quản gia nhưng thực tế lại phụ trách rất nhiều sản nghiệp của Lôi Chấn Vũ, mọi người đều gọi là ông hai Lôi.
Tân Gia Lạc thấy quản gia nhà họ Lôi xuất hiện chợt đắc ý cười lên,
anh ta thường đến đây chơi, có nói chuyện qua vài câu với ông hai Lôi, nhìn thấy ông hai Lôi lại tự thân ra mặt, cho là mặt mũi mình lớn, đến ông hai Lôi cũng ra mặt nói chuyện vì anh ta.
"Ông hai Lôi, việc nhỏ thế này nào dám nhọc lòng ngài tự mình ra mặt!" Tân Gia Lạc đắc ý cúi người hành lễ, mặt nịnh nọt nói.
Quản gia Lôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, ngẩng đầu cao ngạo nói: "Cậu là ai? Cũng xứng nói chuyện cùng tôi?"
Tân Gia Lạc cứng người lại, trên mặt lập tức tụ huyết, tím tái.
Xấu hổ!
Đám Dinh Dương thì hận không thể lấy tay che mặt.
“Xin chào anh Trình!” Quản gia Lôi đi đến bên cạnh Trình Kiêu, cúi người, trực tiếp hành lễ.
Nhìn thấy cảnh này, tròng mắt đám Tân Gia Lạc đều muốn rơi xuống đất vì kinh ngạc.
Ông hai Lôi tại sao lại cung kính với tên Trình Kiêu rác rưởi này?
Một số người xung quanh cũng tò mò: "Ông hai Lôi ngày thường nhìn thấy ai cũng ngước mũi lên trên. Hôm nay sao có thể lễ phép với một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch như vậy? Lai lịch tên này là gì?"
“Không cần câu nệ lễ tiết.” Trình Kiêu nhẹ nói.
Ninh Nghi Nghi bên cạnh đột nhiên sững sờ, nắm lấy cánh tay của một ông chú bên cạnh, cao hứng hỏi: "Đây là Ông hai Lôi, quản gia của chủ tịch Lôi tập đoàn Chấn Vũ sao?"
Ông chú bất ngờ bị một cô gái xinh đẹp chộp lấy, tưởng là bánh từ trên trời rơi xuống, bất giác gật đầu đáp: "Đúng vậy, ngoại trừ Lôi đại quản gia, còn có ai dám gọi là Ông hai Lôi!"
Đôi mắt của Ninh Nghi Nghi lập tức sáng lên như những vì sao.
Quản gia Lôi đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Tân Gia Lạc rồi nói: "Vừa rồi tôi luôn theo dõi trận đấu giữa cậu và Anh Trình. Tôi chỉ muốn nói một câu, dám chơi dám chịu"
"Ngay cả khi anh Trình dùng thuật trị ngựa thì đó cũng là một phần thực lực, không có kiểu nói ăn gian ở đây!”
Tân Gia Lạc sao dám đối miệng với Ông hai Lôi? Ngay cả khi cha anh ta có đến thì cũng không dám lớn tiếng trước mặt Ông hai Lôi.
“Ông hai Lôi nói đúng, là do tôi hồ đồ.” Tân Gia Lạc vội vàng cúi người hành lễ, phụ họa nói
Khi quản gia Lôi đang nói chuyện với Tân Gia Lạc, luôn dùng khóe mắt nhìn về phía Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu đang nhìn sang chỗ khác, như thể không hề chú ý đến việc ông ta xử lý sự việc, quản gia Lôi còn cho là Trình Kiêu không hài lòng cách xử lý của ông ta.
Trình Kiêu dù sao cũng là người được Lôi Chấn Vũ tặng thẻ Tử Kim, người ngoài không biết tấm thẻ đó nhưng quản gia Lôi lại biết rất rõ đó là thẻ Tử Kim Chí Tôn, Lôi Chấn Vũ từng nói sẽ đưa nó cho ba người ông ta tôn trọng nhất.
Người mà Lôi Chấn Vũ tôn trọng nhất, Quản gia Lôi đương nhiên sẽ càng tôn trọng hơn!
“Đã biết mình sai còn không mau đi xin lỗi Anh Trình!” Quản gia Lôi nhìn Tân Gia Lạc lạnh lùng nói.
"Cái này …" Tân Gia Lạc có chút khó xử, cúi đầu đối với Lôi Chấn Vũ thì dễ, thậm chí quỳ xuống cũng được.
Tuy nhiên, để anh ta xin lỗi Trình Kiêu, một tên khốn vô dụng đã bị anh ta bắt nạt suốt cả một thời trung học, Tân Gia Lạc không thể xuống nước được.
“Không muốn sao?"
Sắc mặt Quản gia Lôi trở nên lạnh lùng, đối với ông ta Tân Gia Lạc giống như một con kiến mà ông ta có thể tiện tay bóp chết.
Chỉ cần có thể làm cho Anh Trình hài lòng, Quản gia Lôi có thể lập tức đóng cửa siêu thị của nhà Tân Gia Lạc.
“Muốn, muốn!” Tân Gia Lạc không dám không đồng ý, dù có cho một trăm lá gan cũng không dám đắc tội đến tập đoàn Chấn Vũ!
“Thực xin lỗi!” Tân Gia Lạc đối mặt với Trình Kiêu, cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình.
Tuy nhiên, trong lòng lại gào thét: "Mọi chuyện ngày hôm nay đều do Trình Kiêu vô dụng này gây ra, ngày nào đó tao sẽ đòi lại gấp đôi!"
Quản gia Lôi nhìn Trình Kiêu, phát hiện ra anh vẫn đang nhìn về phía xa xăm.
Có thể là Anh Trình không hài lòng với kết quả xử lý của mình chăng?
Nhưng như vậy cũng xêm xêm rồi, cũng không thể đánh Tân Gia Lạc một trận được đúng không? Như vậy thì ác quá!
"Anh Trình, anh hài lòng với cách xử lý của tôi chứ?"
Quản gia Lôi quyết định hỏi Trình Kiêu, nếu ông ta tự ý đánh cho Tân Gia Lạc một trận thì sự việc sẽ trở nên rắc rối lớn, tuy rằng ông ta không sợ nhưng sẽ không ảnh hưởng tốt đến tập đoàn Chấn Vũ.
Trình Kiên gật đầu, hơi phiền mà nói: "Được rồi, ông đi đi!"
Trên thực tế, Trình Kiêu không có hứng thú với Tân Gia Lạc, bây giờ Trình Kiêu cảm thấy phiền muộn là về Tôn Mạc
Trên băng ghế nghỉ ngơi phía xa, Tôn Mạc đang ngồi cùng một người thanh niên đẹp như ngọc, trò chuyện, cười nói vô cùng vui vẻ!
Người thanh niên đó không ai khác chính là Lưu Tào Khang, con trai duy nhất của Phó lãnh đạo thành phố Hà Tây.
Cũng là chồng thực sự trong tương lai của Tôn Mạc.
Mặc dù Trình Kiêu không có ý kiến gì về Tôn Mạc, nhưng trước mặt người chồng trên danh nghĩa của mình lại mắt qua mày lại với người đàn ông khác, ngay cả khi Trình Kiêu không có hứng thú với Tôn Mạc, cũng có chút buồn bực.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Trình Kiêu, Quản gia Lôi còn cho là mình đối đãi không tốt chỗ nào đó, vội vàng thận trọng nói: "Anh Trình, nếu không thì vào phòng riêng nói chuyện phiếm?"
“Không cần.” Trình Kiêu dứt khoát từ chối, trong giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn, tựa hồ sẽ nổi giận ngay.
Quản gia Lôi là người biết lui biết tiến, lập tức tạm biệt: "Vậy thì tôi tạm biệt trước, nếu Anh Trình có việc gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẵn sàng phục vụ Anh Trình hết lòng".
Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc đang che miệng cười, không nói lời nào, trên mặt thoáng qua một tia lạnh lùng.
"Đợi một chút!"
Nhìn thấy Quản gia Lôi muốn rời đi, Ninh Nghi Nghi đã muốn tiến lên chào hỏi từ lâu, cũng không màn cớ gì nữa mà vội vàng xông lên.
“Ông hai Lôi, sao lại đi vội vàng như vậy!” Ninh Nghi Nghi đầy mặt cười nịnh nọt nói.
“Cô là?” Quản gia Lôi nhìn Ninh Nghi Nghi đột nhiên nhảy ra.
Ninh Nghi Nghi vội vàng nhiệt tình gọi Trình Kiêu: "Anh rể, Quản gia Lôi hảo tâm mời anh vào phòng bao riêng, sao anh lại từ chối?"
Hóa ra là em gái của Anh Trình!
Quản gia Lôi lập tức mỉm cười: "Cô gái xinh đẹp này tên là gì?"
“Tôi tên là Ninh Nghi Nghi, chú ba của tôi tên là Ninh Long, làm việc trong bộ phận nhân sự của tập đoàn Chấn Vũ!” Ninh Nghi Nghi cười như một con cáo nhỏ.
“Hóa ra cô là người nhà của tập đoàn Chấn Vũ chúng ta, vậy chúng ta là một nhà rồi.” Quản gia Lôi bắt đầu đổi cách nối quan hệ với Trình Kiêu.
Trình Kiêu vốn đã buồn bực, nghe thấy hai người lẩm bẩm, lửa giận liền dâng lên.
Lạnh lùng liếc nhìn Quản gia Lôi, anh hỏi: "Sao còn chưa rời đi?"
Quản gia Lôi tim đập thình thịch, ngay lập tức hiểu mình đã hiểu nhầm điều gì.
“Anh Trình bình tĩnh, tôi sẽ đi ngay.” Quản gia Lôi nhìn Ninh Nghi Nghi một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.