Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Long đang đắc ý vì được thăng chức, sau khi được bạn bè thân thích khen ngợi, ông ta vô cùng nở mày nở mặt.

ông ta cảm thấy không phải mình thăng lên chức giám đốc nhân sự, mà đã lên chức dưới một người trên vạn người, ai cũng phải nể mặt ông ta.

Hơn nữa họ vừa mới ngồi xuống không lâu, sao lại phải đổi phòng mới?

“Cô có ý gì? Chúng tôi đến trước mà tự nhiên lại bảo chúng tôi đổi phòng?” Ninh Long tức giận nói.

“Đúng vậy, sao chúng tôi phải đổi phòng!” Bạn bè của Ninh Long vỗ bàn đứng lên.

Người phục vụ đáng thương khẩn cầu nói: “Thưa anh, do tôi sai, tôi vừa làm ở đây không lâu nên không biết nhiều về quy trình đặt phòng. Phòng này đã được đặt trước rồi nhưng tôi không biết, xin anh hãy giúp tôi!”

“Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, mau cút đi, đừng cản trở bữa cơm của chúng tôi!” Ninh Long không kiên nhẫn xua xua tay.

“Thưa ông, người đặt phòng là một nhân vật lớn, chúng tôi không thể đắc tội được! Xin ông hãy giúp tôi!” Nữ phục vụ sắp khóc.

Ninh Long cười lạnh nói: “Vậy ý cô chúng tôi đều là nhân vật nhỏ sao?”


“Không, tôi không có ý đó. Họ là người của tập đoàn Chấn Vũ, chúng tôi không dám đắc tội ạ!” Nữ phục vụ gấp gáp đến nỗi bật khóc.

Nghe tên tập đoàn Chấn Vũ, hai mắt Ninh Long sáng rực lên, cười hỏi: “Cô nói người đặt phòng là người của tập đoàn Chấn Vũ sao, ở bộ phận nào?”

Nữ phục vụ không rõ ý của Ninh Long, trả lời đúng sự thật: “Là trưởng phòng bộ phận kinh doanh, hôm nay họ có khách hàng, nên mới cần một căn phòng lớn như phòng Long Phụng.”

“Nếu không thì chắc chắn tôi sẽ không tới quấy rầy ông!”

Thì ra là người của bộ phận kinh doanh, nhưng bộ phận kinh doanh không có quyền quản lý bộ phận nhân sự, họ cũng phải cần người của bộ phận nhân sự.


Ninh Long không cần nể mặt họ.

“Cô đi nói với họ trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Chấn Vũ đang ăn cơm với những người bạn quan trọng rồi yêu cầu họ đổi phòng đi.”

Trên mặt nữ phục vụ hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ông cũng là người của tập đoàn Chấn Vũ sao!”

“Ừ.” Ninh Long đắc ý gật đầu.

“Vâng, tôi sẽ nói với giám đốc.” Nữ phục vụ nghĩ trong lòng, hai bên đều là người của tập đoàn Chấn Vũ, để họ tự tranh giành với nhau đi.



Ninh Long giơ ly rượu lên nói với mọi người: “Nào, đừng để mấy chuyện cỏn con này làm chúng ta mất hứng, uống một ly thôi!”

Mọi người giơ ly rượu lên, bắt đầu tâng bốc Ninh Long, làm cho Ninh Long càng không biết mình là ai.

Trình Kiêu híp mắt lại nhìn cảnh tượng này. Dựa theo quỹ đạo ở kiếp trước, Ninh Long sẽ lập tức bị mất việc.

Vui quá hóa buồn, quả thực như thế!

Ít lâu sau có hai người đàn ông mặc áo sơ mi trắng hơn ba mươi tuổi đi vào.

“Để tôi xem trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Chấn Vũ là ai? Sao lại không biết nể mặt như vậy chứ?” Người đàn ông cầm cặp đựng tài liệu trên tay cười lạnh nói.

Ninh Long nhìn người vừa bước vào, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây đúng là trưởng phòng bộ phận kinh doanh của tập đoàn Chấn Vũ, Lý Quân.

“Hoá ra là trưởng phòng Lý, ngồi xuống uống một ly nào!” Ninh Long đứng dậy, cười nói.

Lý Quân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Ninh Long, trong mắt có chút khinh bỉ: “Tôi đang thắc mắc vị trưởng phòng nào lại không khách khí như vậy, thì ra là trưởng phòng Ninh còn chưa nhận chức.”

“Trưởng phòng Ninh, tình hình hôm nay rất đặc biệt, chúng tôi có hẹn với một khách hàng rất quan trọng. Phiền trưởng phòng Ninh châm chước cho, nếu không e là trưởng phòng Ninh sẽ hối hận.”

Thấy Lý Quân có vẻ coi thường mình, hơn nữa còn có ý uy hiếp, lòng tự trọng của Ninh Long bị tổn thương nghiêm trọng.

Lý Quân thuộc bộ phận kinh doanh, không có quyền ra lệnh cho mình. Hơn nữa mình là người đặt phòng Long Phụng trước, mọi việc đều phải có thứ tự trước sau chứ!

Về tình về lý, Lý Quân cũng không có quyền bắt buộc mình!

Nếu anh ta thật sự ngang ngược vô lý thì cùng lắm cá chết lưới rách, dù sao bộ phận kinh doanh của cậu ta cũng không liên quan đến bộ phận nhân sự, cậu ta sẽ không làm gì được mình!

Sau khi cân nhắc một lúc, Ninh Long cười lạnh nói: “Xin lỗi, tôi cũng đang ăn cơm với những người bạn rất quan trọng, phiền trưởng phòng Lý đổi căn phòng khác đi!”

Sắc mặt Lý Quân trở nên kì lạ, nụ cười có hơi âm trầm: “Trưởng phòng Ninh không nể mặt như vậy sao?”

Trong lòng Ninh Long vẫn ghi hận câu trưởng phòng Ninh chưa nhận chức vừa rồi của Lý Quân, cười lạnh nói: “Mặt mũi đương nhiên phải nể, nhưng trưởng phòng Lý vẫn chưa đủ tư cách!”

“Ồ, trưởng phòng Lý không đủ tư cách, vậy tôi đây có đủ tư cách không?”

Nhìn theo giọng nói, một người thanh niên mặt trắng nõn đi đến, trên mặt nở một nụ cười nhạt.



Sắc mặt Ninh Long lập tức thay đổi, bị dọa cho hai chân run rẩy: “Dương, thư kí Dương, sao anh lại tới đây!”

Người thanh niên này là thư kí Dương Thụy bên cạnh Lôi Chấn Vũ, tuy là thư kí nhưng lại là người thân cận nhất với Lôi Chấn Vũ, giữ lại hay đuổi một người trưởng phòng nhỏ bé như Ninh Long chỉ được quyết định bằng một câu nói của anh ta.

Tùy tiện gán cho Ninh Long tội danh không hợp tác với công ty trong việc tiếp khách hàng là có thể đuổi Ninh Long đi lập tức.

Dương Thụy thản nhiên nhìn thoáng ưu Ninh Long, rồi lạnh lùng nói mà không nhìn thèm anh ta: “Hầu hết các cán bộ điều hành trong công ty tôi đều biết, sao tôi lại không biết ông?”

Lời này thật sự làm tổn thương người khác!

Nhưng Ninh Long vẫn phải cúi đầu cười nói: “Tôi là Ninh Long, trưởng phòng nhân sự sắp nhận chức, thư ký Dương là người bận rộn trong công ty, chắc sẽ không để ý đến một người nhỏ bé như tôi đâu.”

“Ồ, bây giờ trưởng phòng Ninh là một người nhỏ bé à? Vừa rồi còn mạnh miệng lắm mà!” Lý Quân ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

Ninh Long thầm mắng mười tám đời tổ tông của Lý Quân trong lòng, tên khốn kiếp, nếu ngay từ đầu cậu nói thư kí Dương sẽ tới thì chẳng phải tôi đã nhường phòng từ lâu rồi sao?

Dương Thụy nhìn Ninh Long, hỏi bằng giọng điệu kì lạ: “Công ty muốn tiếp đãi một vị khách hàng quan trọng ở đây, trưởng phòng Ninh có thể nhường một chút không?”

Sao Ninh Long dám không cho chứ? Nếu có tội với thư kí Dương thì e là ông ta phải bỏ cả công việc này.

Nếu bị đuổi khỏi tập đoàn Chấn Vũ, Ninh Long không dám tưởng tượng sau này sẽ sống như thế nào!

“Vâng, tôi sẽ nhường!” giờ phút này Ninh Long giống như một con chó Nhật vẫy đuôi lấy lòng, không còn dáng vẻ không sợ ai như vừa nãy nữa.

Ninh Long xoay người nhìn mọi người, lại lập tức đổi thành dáng vẻ không ai bì nổi: “Mọi người, những gì thư kí Dương nói mọi người đã nghe thấy rồi, nếu công ty muốn tiếp đãi khách hàng quan trọng ở đây, tôi thân là một nhân viên của công ty, đương nhiên phải lấy công ty làm trọng.”

“Vậy nên, chúng ta đổi phòng khác thôi!”

“Đó là đương nhiên, công ty làm trọng!” Một người bạn của Ninh Long nhìn thư kí Dương nói với vẻ mặt lấy lòng.


“Ông Ninh một lòng suy nghĩ vì công ty, công ty nào có nhân viên như ông thì thật sự rất may mắn đó!” Bạn của Ninh Long còn tâng bốc ông ta.


Những thân thích còn lại tuy không tình nguyện nhưng cũng không dám đắc tội Ninh Long, càng không dám đắc tội với thư kí Dương, họ còn muốn vào tập đoàn Chấn Vũ làm nữa.


Nhưng Ninh Lan có tính cách ngay thẳng lại không nhịn được.


“Tuy em trai tôi là nhân viên của công ty các người, nhưng em ấy cũng mời bạn bè người thân của mình đi ăn vào lúc tan làm, xin hỏi việc này trái với quy định nào của quý công ty? Anh có quyền gì mà bảo chúng tôi rời đi!” Ninh Lan lạnh giọng quát lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK