“Ông, ông là Mã Tài, Mã đại lão!” Giọng của Triệu Cương run run, cả cơ thể của anh ta cũng không kìm được mà run lẩy bẩy.
Thanh niên một mắt hừ lạnh: “Mày cảm thấy cả Hà Tây này có người dám mạo danh Mã gia sao?”
Không có, ở Hà Tây có thể mạo danh bất cứ ai, ngay cả thị trưởng cũng được, nhưng tuyệt đối không ai dám mạo danh Mã đại lão.
Động đến thị trưởng, nhiều lắm chỉ bị mắng một trận, thậm chí sợ hỏng hình tượng mà còn có thể cười với kẻ phạm sai ấy chứ.
Nhưng đắc tội Mã đại lão thì kết cục chỉ có thể miêu tả bằng mấy từ: Vô cùng thê thảm.
Triệu Cương, Lý Ngôn, bao gồm cả Lưu Tào Khang cũng tự hiểu, không ai dám giả mạo đại lão Mã Tài ở Hà Tây này đâu.
Nói cách khác, người đang đứng trước mặt bọn họ chính là Mã đại lão nổi danh khắp Hà Tây.
Trong lòng Triệu Cương như phát điên, nếu thật sự là Mã đại lão thì ông ta có năng lực quét sạch Truyền thông Tân Hoa nhà anh ta ra khỏi Hà Tây trong vòng ba ngày thật.
"Mã đại lão, Mã gia, là tôi có mắt không tròng, không nhận ra ông, xin ông giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi!" Triệu Cương sợ đến mức mềm chân, anh ta quỳ sụp xuống mặt đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Đắc tội Mã Tài thì đừng nói là anh ta mà Truyền thông Tân Hoa nhà anh ta cũng đừng nghĩ đến việc sống an ổn ở Hà Tây.
Nếu để ba anh ta là Triệu Tân Hoa biết vì anh ta mà Truyền thông Tân Hoa sụp đổ, Triệu Tân Hoa sẽ giơ tay bóp chết thằng con trai không ra gì này ngay.
Đừng nói dập đầu cầu xin tha thứ, hiện tại cho dù để Triệu Cương nhận làm cháu chắt, Triệu Cương cũng làm ngay tức khắc, tuyệt đối không nhíu mày.
"Ông cứ coi như chưa nghe thấy những lời vừa rồi là được, cứ coi như tôi là quả rắm ông vừa thả thôi!” Triệu Cương tựa như một con chó đang vẫy đuôi cầu xin trước mặt Mã Tài.
Đám người Lý Ngôn cũng không dám lên tiếng, biết đây là Mã Tài, Lý Ngôn đã sợ vỡ mật rồi.
Chỉ có Lưu Tào Khang đỡ hơn một chút, dù sao nhà anh ta cũng làm bên chính trị, tin chắc Mã Tài cũng không làm khó anh ta.
Mã Tài ngồi xuống ghế dài, thờ ơ nhìn Triệu Cương đang quỳ trên mặt đất rồi nói: “Nếu ai ai cũng giống như cậu, gây chuyện xong là nịnh hót vài câu thì sau này ai ở Hà Tây cũng dám ngồi lên đầu tôi à?”
"A Phong, dặn đám nhóc bên dưới, trong vòng ba ngày phải để Truyền thông Tân Hoa biến mất ở Hà Tây." Mã Tài thả một câu bâng quơ, tưởng đâu ông ấy chỉ đang bóp chết một con kiến, chứ không phải là đánh sập một công ty truyền thông.
Triệu Cương nóng nảy, anh ta dập đầu nhanh hơn, lực cũng mạnh hơn: “Mã gia, xin ông giơ cao đánh khẽ! Tôi không hề cố ý mạo phạm đến ông, xin Mã gia tha cho tôi!”
Mã Tài vẫn thờ ơ như trước.
Triệu Cương vội vàng quay lại cầu xin Lưu Tào Khang: “Cậu Lưu, anh giúp tôi với, ba của anh là phó thị trưởng của Hà Tây, Mã gia nhất định sẽ nể mặt ông ấy!”
Triệu Cương vẫn luôn là nô bộc của Lưu Tào Khang, hơn nữa Truyền thông Tân Hoa nhà Triệu Cương có tác dụng định hướng dư luận rất tốt, đây cũng là nguyên nhân Lưu Tào Khang nhận Triệu Cương làm đàn em.
Lưu Tào Khang không thể đứng nhìn Truyền thông Tân Hoa khó khăn lắm nhà mình mới lôi kéo được biến mất ở Hà Tây như thế. Anh ta tiến lên trước, khom người nói với Mã Tài: “Ngài Mã, tôi tên là Lưu Tào Khang, vừa rồi đều là lỗi của chúng tôi, nhưng xin ông nhẹ tay, tha cho chúng tôi lần này, coi như nể mặt tôi vậy!”
Hai mắt Mã Tài lóe sáng, nhìn Lưu Tào Khang lạnh lùng: “Cậu là con của Lưu Đắc Long?”
Lưu Tào Khang mừng thầm, vội vàng đáp: “Đúng vậy.”
Mã Tài bỗng cất tiếng cười khinh: “Nếu Lưu Đắc Long ở đây thì tôi còn nể mặt ông ta vài phần đấy, nhưng cậu thì chưa đủ tư cách!”
Lưu Tào Khang tái mặt, đây là lần đầu tiên anh ta báo ra tên họ mà lại bị gạt đi như thế.
"Ngài Mã, cần gì phải so đo với đám trẻ con như chúng tôi? Người ngoài nghe thấy, sợ lại chê cười!” Lưu Tào Khang cũng hơi giận nên giọng điệu cũng nặng nề hơn một chút.
Mã Tài lập tức lạnh mặt, nhìn chằm chằm Lưu Tào Khang rồi nói: “Nể mặt Lưu Đắc Long, hôm nay tôi không so đo với cậu. Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, dẫn theo đám bạn của cậu rồi cút khỏi đây!”
Ở Hà Tây, người dám kêu Lưu Tào Khang biến đi e là chỉ có mình Mã Tài.
Vương Hiểu Hi thấy thế cũng nhảy ra phân bua, nhưng đúng là không biết trời cao đất rộng: “Cho dù ông có là Mã Tài thì làm sao chứ? Bọn tôi đã xin lỗi rồi, cần gì phải chặn đường sống của người ta như thế!”
Hai mắt Triệu Cương tối sầm lại, thiếu chút nữa té xỉu. Người phụ nữ ngu xuẩn này nghĩ Mã Tài là bác gái bán rau ở chợ sao? Còn dám đứng đây mặc cả!
Quả nhiên, sắc mặt Mã Tài lập tức trở nên khó coi vô cùng: “Xem ra tôi vẫn nhẹ tay với các người quá nhỉ.”
“Giờ tôi đổi ý rồi, tất cả đều phải ở lại đây!”
Lý Ngôn chỉ muốn nhảy lên tát cho con ả Vương Hiểu Hi ngu xuẩn này một cái thật kêu. Mã Tài là người mà cô ta động đến được sao? Bây giờ thì hay rồi, không ai đi được hết!
Vương Hiểu Hi vẫn không sợ chết mà gào lên: “Ông ngông cuồng quá rồi đấy, ông chỉ có hai người, chúng tôi thì có nhiều người như vậy, chắc gì ông đã đánh lại chúng tôi!”
Mã Tài mặc quần áo vào, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra. A Phong bên cạnh lập tức giơ hai tay châm lửa cho ông ta.
Mã Tài hít một hơi, ông ta bật cười: “Nhiều người hơn phải không? A Phong, gọi vài anh em tới đây!”
“Vâng, Mã gia!”
A Phong gọi điện thoại, chưa đầy ba phút sau đã thấy mười mấy thanh niên cơ bắp xếp thành hàng đi vào hồ bơi.
Những người này không giống loại lưu manh đường phố chỉ biết đấm đá ăn cướp mà giống như quân nhân được huấn luyện bài bản, đây mới là chỗ đáng sợ của Mã Tài.
“Mã gia!”
Hơn mười thanh niên mặc áo thun màu đen, cắt tóc húi cua, cung kính đứng bên cạnh Mã Tài đồng thanh gọi.
Thấy cảnh này, Vương Hiểu Hi sợ đến sững người.
Hồi còn đi học, đám lưu manh gần trường cũng đủ khiến Vương Hiểu Hi đêm nằm mơ thấy ác mộng, huống chi là lưu manh chân chính như đám người này, thậm chí dùng từ thân kinh bách chiến để miêu tả bọn họ cũng không quá đáng.
Mã Tài vung tay lên: “Đưa đám nhóc không tranh giành với đời này đi đi, gọi người nhà chúng nó đến chuộc!”
“Vâng!”
Cả đám thanh niên lập tức vây quanh đám người Tôn Mạc khiến ba cô gái sợ hãi ôm rịt lấy nhau.
Triệu Cương và Lý Ngôn cũng luống cuống, vội vàng tiến sát lại gần Lưu Tào Khang, lo lắng cầu cứu: “Cậu Lưu, làm sao bây giờ? Mau gọi điện thoại cho Phó thị trưởng Lưu đi, nếu như bị người của Mã đại lão mang đi thì không biết chúng ta còn mạng mà về không nữa!”
Lưu Tào Khang nhíu mày, anh ta không cho phép chuyện đó xảy ra, ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ba mình.
Lưu Tào Khang tóm tắt mọi chuyện cho Phó thị trưởng Lưu, Phó thị trưởng nghe thấy tên Mã Tài liền đổi giọng nghiêm túc, yêu cầu Lưu Tào Khang đưa điện thoại di động cho Mã Tài.
"Ngài Mã, điện thoại của ba tôi!" Lưu Tào Khang đi ra, hai tay cầm di động kính cẩn đưa cho Mã Tài.
Mã Tài nhìn Lưu Tào Khang với vẻ mặt bỡn cợt, đợi một hồi mới cầm lấy điện thoại di động.
Mã Tài rít một hơi thuốc lá, xong đâu đó mới lười biếng bắt đầu nói chuyện điện thoại với phó thị trưởng Lưu.
“... Tôi phải nể mặt phó thị trưởng Lưu chứ, tôi không làm gì con trai anh, nhưng mấy đứa nhóc không biết trời cao đất dày khác thì tôi cũng phải dạy cho chúng nó một bài học. Được rồi, cứ quyết định thế đi!”
Nói xong, mặc kệ lời cầu xin của Phó thị trưởng Lưu, Mã Tài dứt khoát cúp máy.
Lưu Tào Khang thấy thế mà lạnh lòng, nghe đồn Mã Tài có người quen trên tỉnh nên không coi thị trưởng của Hà Tây ra gì, giờ thấy thì đúng là vậy thật.
Mã Tài nhìn Lưu Tào Khang, nói: “Được rồi, hai cậu có thể đi, ba cô gái này với đám nhóc ngông cuồng kia ở lại!”