Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Hiểu Hi lo lắng nhìn Lý Ngôn, nói: “Lý Ngôn, hay là anh đừng đánh cuộc với anh ta nữa?”

Triệu Cương cũng gật đầu đồng ý: “Hiểu Hi nói rất đúng, hiện tại hối hận vẫn còn kịp!”

Hai mắt Lý Ngôn đỏ vằn, anh ta nhìn theo bóng lưng Trình Kiêu, sắc mặt dữ tợn: “Không, tôi không tin thằng kia có tài đến mức đó. Tôi phải chơi đến cùng với nó!”

Lý Ngôn sải bước lên trước sân khấu, sau đó quát to một tiếng sắc lạnh: “Cắt đá!”

Hiện chỉ có một thợ cắt đá, Trình Kiêu chọn trước nên được cắt trước.

Người thợ đá kia gần năm mươi tuổi, ông ta nhìn nguyên thạch mà Trình Kiêu chọn, trên mặt hiện ra nét khinh miệt.

Ông ta đã cắt đá biết bao nhiêu năm, thành ra cũng có chút hiểu biết nguyên thạch tốt hay xấu. Với tảng nguyên thạch mà Trình Kiêu chọn... ông ta cảm thấy nó chỉ là thứ rác rưởi mà thôi.

Thế nên ông ta chọn dùng dao cắt trực tiếp mà không phải mài một cách cẩn thận.

Người ít nói như Trình Kiêu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cắt, mài từ từ thôi.”

Người thợ cắt đá trừng mắt nhìn Trình Kiêu, ông ta bực bội lẩm bẩm: “Một tảng đá rách thì cẩn thận thế làm gì!”


Nhưng khách hàng yêu cầu nên ông ta không thể từ chối, đành bắt đầu mài từ từ.

Lôi Hồng Húc đứng bên cạnh Trình Kiêu, vẻ mặt rất mong chờ: “Trình Kiêu, bên trong tảng đá anh chọn có bảo thạch cực phẩm sao?”

Mặc dù Lôi Hồng Húc cũng cảm thấy viên đá thô mà Trình Kiêu chọn trông quá bình thường, nhưng anh ta vẫn có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Trình Kiêu.

Lôi Hồng Húc cảm thấy, chỉ cần Trình Kiêu chọn thì đó chắc chắn là thứ tốt nhất.

Thật lòng thì Trình Kiêu cũng không chắc chắn với quyết định của bản thân. Anh chỉ cảm giác được dao động nguyên khí của viên nguyên thạch này không giống với những tảng đá khác thôi.

"Chờ xem đi!" Trình Kiêu nói.


Đám người Lý Ngôn căng thẳng nhìn nguyên thạch đang được mài giũa, bọn họ không ngừng hò hét trong lòng: “Sụp, sụp, sụp!”

Tựa như nghe được tiếng lòng của Lý Ngôn, tảng nguyên thạch kia đã mài hết một nửa, bụi phấn bay mù mịt nhưng vẫn không thấy một chút sắc xanh nào.

Lý Ngôn siết chặt nắm tay, gương mặt vô cùng kích động gào thét: “Sụp, sụp, đó chỉ là một tảng đá bình thường, nó thua chắc rồi!”

Triệu Cương cũng hưng phấn nói: “Nguyên thạch đã mài hết một nửa mà vẫn không thấy được chút xanh biếc nào. Tên đần Trình Kiêu kia thua chắc rồi!”

Y Linh nhìn sang Trình Kiêu đầy lo lắng, trông thấy anh vẫn bình thản ngồi ở vị trí của mình, bộ dạng nắm chắc phần thắng.

"Anh ấy có lòng tin vào bản thân đến mức đó ư? Hay chỉ là đang ra vẻ bình tĩnh thôi?”



Gương mặt Tôn Mạc lạnh lùng, nhìn thấy Trình Kiêu sắp thua, trong lòng cô ta lại sinh ra một cảm giác sảng khoái kì lạ.

“Trình Kiêu, nếu anh thua thì phải dập đầu cầu xin sự tha thứ từ Lý Ngôn. Để tôi xem anh còn giữ được dáng vẻ cao ngạo không sợ gì như vậy nữa không!”

Nguyên thạch tiếp tục được mài, nhưng thợ cắt đá đã bắt đầu không kiên nhẫn, ông ta nói với Trình Kiêu: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì đây chỉ là một tảng đá không có giá trị, có mài nữa cũng chỉ lãng phí thời gian.”

Trình Kiêu vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, hờ hững nói: “Tiếp tục mài đi.”

Người thợ đá bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục công việc: “Hừ, để ông đây mài vụn nguyên thạch thành bột cho tên nhóc con kia hết hy vọng!”

Lý Ngôn nghe thấy lời của thợ cắt thì nhìn về phía Trình Kiêu. Vừa hưng phấn, vừa đắc ý, anh ta cười lạnh: “Trình Kiêu, đây là lần đầu tiên tao thấy có thợ đá chủ động khuyên khách hàng từ bỏ việc mài đá đấy. Chứng tỏ thứ mày chọn chỉ là hàng bỏ đi mà thôi, mày thua chắc rồi, tao đang chờ mày đến dập đầu cầu xin tao đây!”

Trình Kiêu không để ý tới Lý Ngôn, chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay đang mài đá của người thợ, sắp rồi.

Quả nhiên, người thợ cắt đá đột nhiên hét lên đầy kinh hãi, đôi tay đang làm việc của ông ta cũng chậm hơn vừa nãy một chút.

Khối nguyên thạch kia vẫn không thấy chút màu xanh lá cây nào nhưng lại xuất hiện một vệt màu đỏ.

Lý Ngôn kinh hãi, đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt lắm.

Sau đó, ngày càng có nhiều màu đỏ, đó là một thứ màu đỏ giống như máu. Thợ cắt đá cũng trở nên cẩn thận hơn, thậm chí bỏ hết máy móc, bắt đầu sử dụng bàn xoa để chà chà.

Sự phấn khích trên gương mặt người thợ cắt đá càng lúc càng lớn, ông ta nói với người dẫn chương trình: “Đây có lẽ không phải là Đế Vương Lục, nhưng rất có thể là một loại bảo thạch cực phẩm khác!”

Khi viên bảo thạch hồng lớn cỡ quả trứng gà xuất hiện trước mặt mọi người thì một số người có con mắt tinh tường biết nhìn hàng lập tức kêu rên:

“Đây là Huyết Phỉ Thúy sản sinh ra từ Mễ tộc đó!”

"Huyết Phỉ Thúy! Ông chắc không? Tôi nhớ đợt trước có một viên Huyết Phỉ Thúy cỡ cái móng tay có thể làm thành vòng cổ, giá bán ở nước ngoài là 750 tỷ, đúng là cái giá trên trời!”

"Thế thì cả tảng Huyết Phỉ Thúy lớn như kia có thể bán được bao nhiêu tiền?"

"Dựa theo giá thị trường hiện tại thì đại khái khoảng 1600 tỷ, nhưng trên thế giới chưa từng xuất hiện một viên Huyết Phỉ Thúy nào lớn như vậy cả, thế nên giá trị thực của nó vốn không thể đánh giá được!"

Hai tay thợ cắt đá run run cầm Huyết Phỉ Thúy, đích thân ông ta giao nó cho Trình Kiêu, cũng cúi đầu trước mặt Trình Kiêu để bày tỏ lòng xin lỗi: “Rất xin lỗi cậu, là do tôi có mắt không tròng, không nhận ra báu vật thật sự. Nếu không có sự kiên trì của cậu đây thì tôi đã bỏ lỡ một vật báu quý hiếm rồi!”

Trình Kiêu nhận lấy viên Huyết Phỉ Thúy, chỉ thản nhiên nói: “Không sao đâu.”

Người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố: “Chúc mừng chàng trai này, anh thật sự có một đôi mắt tinh tường, không ngờ anh có thể chọn ra một viên Huyết Phỉ Thúy cực phẩm giữa đống đá bình thường kia!”

Mặt Lý Ngôn dại ra, thì thào nói: “Sao lại như thế được?”



Triệu Cương và Lưu Tào Khang cũng không tin nổi, tiện tay nhấc một cái là có thể chọn ra một viên Huyết Phỉ Thúy cực phẩm hiếm thấy trên thế giới!

May mắn hết phần thiên hạ rồi!

Ánh mắt Y Linh nhìn Trình Kiêu tỏa ra vẻ khác thường: “Quá thần kỳ, anh ta là loại người gì vậy!”

Ánh mắt Tôn Mạc vô cùng phức tạp, có vui sướng, có hối hận, cũng có khó hiểu. Nhưng nhìn chung thì sự bất ngờ vẫn chiếm đa số.

Trình Kiêu có được viên đá quý giá trị liên thành thì sao? Dựa theo luật hôn nhân, một nửa trong đó là của cô ta.

Tuy rằng nhà họ Tôn không cần lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền, nhưng cũng chỉ là hạng trung lưu, nay bỗng nhiên trở thành tỷ phú, bảo Tôn Mạc không kích động thì hoàn toàn là nói dối.

Đến cả thái độ của cô ta với Trình Kiêu cũng bắt đầu thay đổi, nhưng cũng chỉ khá khẩm hơn một chút mà thôi, chứ trong thâm tâm cô ta, Trình Kiêu vẫn chỉ là một kẻ bần hèn.

Trình Kiêu nhìn về phía Lý Ngôn, thản nhiên nói: “Đến lượt mày rồi!”

Khuôn mặt Lý Ngôn sa sầm, hai tay hơi run. Lần cá cược này anh ta thua rồi, anh ta biết bản thân không thể mở được đá quý cực phẩm giống như đối phương được!

Nếu như thế thì ông chủ của khu đổ thạch này phải hộc máu mất.

"Nếu tên đó có thể thì mình cũng có thể! Dựa vào đâu mà nó lại may mắn như vậy? Mình cũng có thể mở được bảo thạch cực phẩm!” Lý Ngôn phẫn nộ hò hét ở trong lòng.

“Mở đá!” Lý Ngôn hét vào mặt người thợ cắt đá.

Người thợ bắt đầu cắt, nhưng mãi đến khi cắt nát nguyên thạch của Lý Ngôn mà vẫn không thấy được một xíu xiu sắc xanh nào.

"Đây là một tảng đá hỏng!" Trải qua phán đoán sai lầm vừa rồi nên người thợ cắt đá vô cùng cẩn thận, đến cuối cùng mới lên tiếng xác nhận.

Người dẫn chương trình nhìn Lý Ngôn, tiếc nuối tuyên bố: “Thật đáng tiếc, người thắng ván cược này chính là anh Trình!”

Lý Ngôn ngồi sụp xuống ghế, mặt xám như tro tàn, trong miệng lẩm bẩm: “Vì sao? Vì sao lại như vậy!”

Lôi Hồng Húc lập tức lườm Lý Ngôn, sau đó đắc ý hét lớn: “Lý Ngôn, anh thua rồi! Nhanh chóng dập đầu cầu xin Trình Kiêu tha thứ đi!”

Người xung quanh cũng khoanh tay vui vẻ xem kịch.


Triệu Cương và Lưu Tào Khang đen mặt, lúc nãy Lý Ngôn đánh cược với Trình Kiêu trước mặt mọi người, nên giờ có muốn lật lọng cũng khó.


Triệu Cương sốt ruột cầu cứu Lưu Tào Khang: “Cậu Lưu, anh giúp Lý Ngôn đi!”


“Haiz, cũng tại Lý Ngôn quá xúc động!” Lưu Tào Khang thở dài, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Chuyện cho tới bây giờ, anh ta cũng bất lực.


Lý Ngôn bỗng trưng ra vẻ mặt dữ tợn, anh ta bật cười xấu xa: “Bắt tôi cúi đầu xin tha với một tên vô dụng ư, nằm mơ đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK