Trưởng phòng Lý Quân phản ứng đầu tiên, dù sao hắn và Trình Kiêu không quen biết, sở dĩ người ta hay nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê là như thế.
Ninh Long nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt không dám tin tưởng, âm thanh run rẩy hỏi: "Thư kí Dương có lầm lẫn không, sao cậu ta có thể là người mà Chủ tịch Lôi tôn kính được chứ?"
“Làm sao có thể?”
Ninh Long thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Trình Kiêu chính là một kẻ bất tài, dựa vào cái gì trở thành người mà Lôi Chấn Vũ tôn kính nhất!
Thư kí Dương đột nhiên trừng mắt Ninh Long, phẫn nộ quát: "Trưởng phòng Ninh, hiện tại ông đang hoài nghi ánh mắt của tôi, hay là đang hoài nghi mắt nhìn người của Chủ tịch Lôi?"
“Có phải cái chức Trưởng phòng này cũng không cần nữa!”
Ninh Long mặt xám như tro tàn, thoáng cái ngồi dưới đất, không màn cả việc cầu xin.
Nếu như Trình Kiêu thật là người Chủ tịch Lôi tôn kính nhất, vậy chẳng phải vừa nãy ông ta sỉ nhục Trình Kiêu, Thư kí Dương đều thấy ở trong mắt, để lấy lòng Trình Kiêu, chắc chắn sẽ không tha cho ông ta!
“Xong, xong rồi, tận tâm không ngại khó nhọc nỗ lực hai năm, không nghĩ tới cuối cùng lại thua bởi tên súc sinh Trình Kiêu!” Ninh Long nhìn Trình Kiêu với ánh mắt tràn đầy thù hận.
Ánh mắt đờ đẫn của Ninh Nghi Nghi dần dần trở nên tỉnh táo, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy hối hận.
Khó trách ngày hôm nay ở bãi đua ngựa anh không cho Ông hai Lôi mặt mũi, thì ra anh ta là người Chủ tịch Lôi tôn kính nhất!
Mình còn ở trước mặt chị họ nói bậy, còn ở trước mặt cô và dượng tố cáo, bây giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ chết mất!
Anh ta chắc chắn đang cười nhạo trong lòng
Ninh Nghi Nghi khóc không ra nước mắt, cô ta muốn nịnh bợ người nhà họ Lôi, thế nhưng hôm nay đến Lôi gia đều phải tôn kính người này, cô ta lại đi đắc tội!
Những thân thích khác nhìn Trình Kiêu với ánh mắt cũng tràn đầy là khiếp sợ.
“Khó trách cậu ta nói dù làm kẻ thù tập đoàn Chấn Vũ cũng không sợ? người được Chủ tịch Lôi tôn kính nhất sao lại sợ công ty của Chủ tịch Lôi được?”
“Buồn cười là mới vừa rồi còn cười nhạo cậu ta điên rồi, thật là có mắt như mù!”
Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu, sắc mặt phức tạp, lúc trước bởi vì Trình Kiêu đắc tội Ông hai Lôi, ông đã mắng mỏ Trình Kiêu, bây giờ nghĩ lại Tôn Đại Hải nhịn không được thấy xấu hổ.
Thế nhưng, Tôn Đại Hải hiếu kỳ nhiều hơn, tính tình Trình Kiêu ra sao ông ta hiểu hơn ai hết, làm sao lại thành người mà Lôi Chấn Vũ tôn kính nhất rồi?
Ninh Lan nhìn Trình Kiêu, có chút bận tâm hỏi: "Kiêu, đây là có chuyện gì?"
Trình Kiêu vừa cười vừa nói: "Sáng hôm nay con giúp Lôi Chấn Vũ một việc, ông ta liền tặng con tấm thẻ này, không nghĩ tới còn dùng rất tốt. "
“Vậy thì tốt.” Ninh Lan gật đầu, không hỏi nữa, chỉ cần Trình Kiêu không làm chuyện phạm pháp là được.
Ánh mắt Tôn Mạc đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là nghi hoặc: "Lẽ nào anh ta theo Chủ tịch Lôi về nhà, thực sự trợ giúp Chủ tịch Lôi tìm được cái gì gọi là nguồn gốc lệ khí rồi à?"
“Không, tuyệt không có khả năng này!” Tôn Mạc trực tiếp phủ nhận, Trình Kiêu có bao nhiêu cân lượng cô ta rất rõ ràng, cho là vận khí tốt đoán đúng một hai lần, nhưng không có khả năng vẫn luôn có thể đoán đúng.
"Anh ta rốt cuộc làm cái gì?" Tôn Mạc tràn ngập hiếu kỳ.
Trình Kiêu nhìn Thư kí Dương đang duy trì khom mình hành lễ, tựa hồ nếu Trình Kiêu không nói lời nào thì anh ta vẫn sẽ tiếp tục như vậy.
"Đứng lên đi."
Trình Kiêu nhàn nhạt nói, Thư kí Dương tuy rằng ngang ngược chút, nhưng cũng không có phạm phải sai lầm gì lớn.
Thư kí Dương trong lòng buông lỏng, thế này chứng minh Trình Kiêu đã tha thứ cho anh ta.
"Nếu anh Trình ăn cơm ở đây, vậy chúng tôi đây không dám quấy rầy nữa, tôi đây liền rời đi, đi tìm phòng khác." Dương Thụy cung kính nói.
"Đợi đã."
Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía Ninh Ba, nói: "Người họ hàng này của tôi muốn vào công ty Chấn Vũ làm việc. "
Thư kí Dương lập tức gật đầu đáp ứng: "Anh Trình yên tâm, tôi nhất định sắp xếp!"
"Anh có thể đi rồi." Trình Kiêu nhàn nhạt nói.
... Đây coi như là qua cầu rút ván sao?
Dương Thụy trong lòng cười khổ, nhưng coi như là qua cầu rút ván, anh ta cũng chỉ có thể cẩn thận hầu hạ.
"Tôi đây sẽ không quấy rầy Anh Trình nữa." Dương Thụy cung kính nói.
Dương Thụy đi rồi, trong phòng như trước rất an tĩnh, cả đại gia đình không ai dám lên tiếng.
Trình Kiêu nhìn về phía Ninh Lan, nói: "Dì Lan, con có chút việc đi ra ngoài một chuyến, mọi người tiếp tục. "
Mục đích của Trình Kiêu từ trước đến nay, chính là không cho Ninh Lan dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, bị tức đến nổi sinh bệnh nằm viện.
Hiện tại mục tiêu trước mắt đã làm xong, tự nhiên không cần tiếp tục ở lại, hơn nữa anh cũng chịu không nổi cái loại xã giao dối trá này.
Ninh Lan cũng hiểu, Trình Kiêu tiếp tục lưu lại, nhất định sẽ khiến tất cả mọi người rất xấu hổ, nên cũng không giữ lại, dặn dò: "Vậy một mình con cẩn thận một chút. "
"Dì Lan yên tâm, con chỉ tùy tiện đi dạo thôi!" Trình Kiêu nói xong, đứng dậy rời đi.
Mọi người nhìn Trình Kiêu rời đi, bỗng nhiên cảm thấy dường như có một cơ hội to lớn ở trước mặt mình dần dần mất đi.
Bầu không khí trong phòng rất kỳ quái, cũng không ai quan tâm Ninh Long ngồi dưới đất.
Tất cả mọi người nhìn Ninh Ba vẻ mặt đờ đẫn, trong ánh mắt tràn đầy ghen tị.
Cũng bởi vì Ninh Ba thay Trình Kiêu nói một lời hay, cho nên Trình Kiêu liền báo đáp ông ta thật hậu hĩnh.
Trong lòng mọi người hối hận tím cả ruột, ban nãy bọn họ nếu như cũng vì Trình Kiêu nói một câu, bây giờ người vào công ty Chấn Vũ chính là bọn họ rồi!
Ninh Long từ dưới đất bò dậy, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc này không biết từ nơi nào trộm thẻ tử kim của Chủ tịch Lôi, tới nơi này giả danh lừa bịp, ngày mai tôi đến công ty nhất định sẽ vạch trần cậu ta!"
Mọi người dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si để nhìn Ninh Long, muốn trộm thẻ tử kim, có khả năng này sao?
Chuyện cho tới bây giờ, Ninh Long cũng chỉ có cái mạnh miệng.
Trình Kiêu rời khỏi Biển Lam, màn đêm đã phủ xuống, một người đi trên đường cái không có mục đích.
Môi trường ngày nay rất ác liệt, trong bầu trời đêm đã rất khó để nhìn thấy sao trời.
Dựa theo trí nhớ kiếp trước, ba năm sau cha mẹ ruột của mình sẽ tìm được chính mình. Có điều nếu chính mình sống lại, có cần đi trước gặp bọn họ hay không?
Trình Kiêu rất muốn đi, nhưng lại lo lắng quá sớm gặp mặt, sẽ thay đổi đường ray vận mệnh, khiến thời gian tới phát sinh biến hóa, thoát khỏi sự khống chế của anh.
Đè xuống ý nghĩ lập tức đi gặp cha mẹ trong đầu, tâm tư Trình Kiêu lại bay tới người yêu của mình, Thuần Nguyệt tiên tử.
"Nếu mình có thể trùng sinh dưới thiên kiếp, như vậy Thuần Nguyệt cũng có lẽ có thể."
Thế nhưng, tu vi Thuần Nguyệt chỉ là hợp đạo cảnh Chân Tiên, kém xa anh là Tiên Đế Độ Kiếp kỳ. Cho nên Thuần Nguyệt đến tột cùng là đã trùng sinh hay không, Trình Kiêu cũng không rõ ràng lắm.
Trong lúc bất tri bất giác, Trình Kiêu đi tới một tiệm bán đồ cổ.
Đột nhiên, Trình Kiêu đột nhiên có cảm giác.
Dừng bước lại, đi vào tiệm bán đồ cổ.
Ông chủ tiệm bán đồ cổ là người mập mạp đeo mắt kiếng, nheo đôi mắt nhỏ đánh giá Trình Kiêu một cái, sao đó cũng không để ý tới nữa.
Trong mắt ông chủ, Trình Kiêu ăn mặc thế này này, hoàn toàn không mua nổi thứ gì đáng tiền.
Trình Kiêu đứng ở trước một tượng phật, anh có thể cảm nhận được từ tượng phật này tản ra một nguồn sóng linh lực.
"Ông chủ, bức tượng phật này bán thế nào?" Trình Kiêu hỏi.
Ông chủ nhìn tượng Phật nọ liếc mắt, đây là ông ta mua lại mất triệu rưỡi từ tay một lão nông dân.
Lúc đó chẳng qua là ông ta thấy tượng phật này có chút khan khác, liền mua về nghiên cứu tỉ mỉ, thế nhưng vô luận tìm bao nhiêu người giám định, đây chỉ là một pho tượng hàng nhái, không đáng bao nhiêu tiền.
Nếu cậu nhóc này hứng thú với tượng Phật, vậy nhân cơ hội bán cho cậu ta, dù sao cũng không ai mua.
"15 triệu, cậu mua nổi không?" Ông chủ bán đồ có lý luận của riêng mình.
Nếu như là lớn tuổi và hiểu biết đồ cổ, ông ta sẽ báo giá thật, khiến người ta nghĩ là ông ta thành thật trong buôn bán.
Nếu như là người trẻ tuổi, ông ta liền hét giá hết khả năng, bày ra thái độ khinh người.
Người trẻ tuổi chịu không nổi thái độ này, chắc chắn sẽ bị lừa, sau đó nóng đầu, liền mua đi.
Chiêu này lần nào cũng trúng!