Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trên chiếc nhẫn trữ vật này không có trận pháp phòng ngự, cũng không có năng lực phòng ngự, nếu tác động ngoại lực quá mạnh sẽ làm hỏng nó.

Trình Kiêu đang định ngăn cản thì trùng hợp điện thoại của Lôi Công reo lên.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi trên màn hình, sắc mặt Lôi Công lập tức trở nên u ám.

Giống như bầu trời quang đãng chợt giăng đầy mây đen vậy.

Mọi người cảm nhận được sự thay đổi của Lôi Công, lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Lôi Công nhìn bọn họ, nói: “Không có gì, có chút việc, tớ ra ngoài một chuyến, mọi người tiếp tục nghiên cứu đi, đợi tớ trở về hy vọng có thể nhìn thấy ông cụ.”

Mấy người Trương Tư Tổ trố mắt nhìn nhau.

“Lôi Công, cậu thôi đi! Con người cậu ngay cả nói dối cũng không biết, cậu xem mặt cậu đã đen như nhọ nồi rồi kìa?” Trương Tư Tổ cười trêu.

“Chắc chắn là người đả thương cậu liên lạc đúng không! Anh ta lại muốn làm gì?”

Lôi Công biết không giấu giếm bọn họ được, bén thẳng thừng thừa nhận: “Đúng thế, nhưng các cậu không giúp được gì đâu, nghe lời tớ, đừng nhúng tay vào!”

Nói xong, Lôi Công xoay người đi ra ngoài.

“Đợi đã! Lôi Công, thương tích trên người cậu vừa lành, bây giờ cậu không thể ra ngoài!” Trương Tư Tổ lo lắng nói.


“Các cậu đừng lo, thương tích của tớ đã được Trình Kiêu chữa lành rồi!” Lôi Công mỉm cười nói.

“Không được, mới bao nhiêu phút trôi qua! Cậu không được đi!” Mấy người Trương Tư Tổ chạy tới, chặn trước mặt Lôi Công.

Lôi Công nghiêm túc nói: “Các cậu tránh ra, tớ phải đi!”

Mấy người nhóm Trương Tư Tổ cũng cứng rắn đáp: “Không được, chúng tớ không thể nhìn cậu đi chịu chết được!”

Trong lòng Lôi Công như có một dòng nước ấm chảy qua, anh ta dịu dàng nói: “Các anh em, cảm ơn lòng tốt của mọi người, nhưng tớ nhất định phải đi! Nếu không, sau này tớ chỉ có thể làm một con rùa rúc đầu!”

“Chuyện này các cậu không nhúng tay vào được, nghe lời tớ, đừng xen vào, yên lặng chờ đợi!”

“Không được!” Mấy người nhóm Trương Tư Tổ vẫn không di chuyển.


Lúc này, Trình Kiêu cất lời: “Cho cậu ấy đi đi!”

Trương Tư Tổ cau mày trừng Trình Kiêu, quát lên: “Trình Kiêu, cậu không giúp thì thôi, còn làm lớn chuyện thêm à!”

“Nếu bây giờ mà đi thì cậu ấy chết chắc!”

Tảng Đá vội vàng gật đầu: “Đúng, không thể đi!”

Trình Kiêu cười nhạt: “Yên tâm, tớ đảm bảo Lôi Công sẽ không sao. Hơn nữa, chúng ta sẽ đi cùng cậu ấy!”

“Đi cùng?” Lôi Công cau mày nhìn Trình Kiêu.

“Như thế không ổn lắm?” Lôi Công hơi khó xử.



Đối thủ của anh ta lần này cũng là người của thế gia võ đạo, anh ta không chắc có thể bảo vệ được những người bình thường như họ.

Trương Tư Tổ đảo mắt, sau đó nói: “Trình Kiêu nói đúng, nếu cậu cứ muốn đi thì để chúng tớ đi cùng cậu! Nếu không cậu phải ở lại!”

Lôi Công nhìn Trình Kiêu, Trình Kiêu bình tĩnh gật đầu, nét mặt vô cùng tự tin.

Lôi Công ngẫm nghĩ, sau đó quan sát Trình Kiêu.

“Dù tớ không cảm nhận được chút chân khí nào trên người Trình Kiêu, nhưng nếu cậu ấy có thể dễ dàng lấy ra linh đan cực phẩm thì rõ ràng không phải là người bình thường!”

“Có lẽ cậu ấy có thể bảo vệ mọi người an toàn.”

Lôi Công nghĩ vậy, cho nên anh ta bèn gật đầu: “Được! Vậy mọi người sẽ đi cùng nhau, nhưng mọi người nhất định phải nghe theo tớ. Tớ không nói gì, thì dù thấy tớ bị đánh chết các cậu cũng không thể nhúng tay vào!”

“Được, chúng tớ đồng ý!” Trương Tư Tổ không chút nghĩ ngợi đồng ý.

Lôi Công cạn lời, đồng ý quá qua loa, không đáng tin cậy một chút nào.

“Đi thôi!” Lôi Công xoay người rời đi.

Ngoài cổng trường, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi dẫn theo hai đàn em đang đứng đợi dưới một cây phong ven đường.

Nhìn thấy mấy người Lôi Công, trên khuôn mặt kiêu ngạo của thanh niên kia lộ vẻ ngạc nhiên.

“Lôi Cường, không ngờ mày lại còn sống? Ấy, không đúng, hình như mày giải được độc trong người rồi? Sao có thể chứ!”

Lôi Cường cười khẩy nói: “Vương Siêu, tao phúc lớn mạng lớn, người tốt luôn được trời phù hộ! Độc chưởng của mày không giết được tao đâu!”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Vương Siêu từ từ biến mất, anh ta coi thường cười khẩy: “Không sao, nếu không thể độc chết mày, thì tao sẽ đánh chết mày!”

“Đến đi, bại tướng của tao!”

Vương Siêu kiêu ngạo tiếng lên, khinh thường ngoắc tay với Lôi Cường.

Lôi Cường nghiến răng, anh ta định tiếng lên thì lại bị Trương Tư Tổ kéo lại.

“Lôi Công, đừng! Cậu đánh không lại anh ta đâu!” Trương Tư Tổ căng thẳng nói.

Lôi Công đáp với giọng điệu nặng nề: “Đánh không lại cũng phải đánh!”

“Không được, cậu như thế là đang đâm đầu vào chỗ chết đấy!” Trương Tư Tổ nói với vẻ kiên định, không chịu buông tay.

Giọng nói hờ hững của Trình Kiêu vang lên: “Cho cậu ấy đi đi, tớ đảm bảo cậu ấy sẽ không sao!”

Trương Tư Tổ cau mày, anh ta tức giận nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, cậu dựa vào cái gì mà đảm bảo! Cậu không biết sự lợi hại của tên đó đâu, lần trước là anh ta khiến Lôi Công bị thương nặng đấy!”

Tảng Đá cũng nghĩ lại mà sợ: “Lần trước, Lôi Công chỉ đỡ được ba chiêu của anh ta! Lôi Công không đánh lại anh ta đâu!”

Trình Kiêu nói: “Lần này khác, các cậu cứ yên tâm!”

Lôi Công cũng nói: “Để tớ đi đi! Anh ta đã đến tận nơi gây chuyện rồi, nếu tớ còn không nghênh chiến thì có khác gì con rùa rúc đầu đâu?”



Trương Tư Tổ đành buông tay ra, dặn dò: “Vậy cậu nhất định phải cẩn thận!”

“Ừm!”

Lôi Công tiến lên, nhìn chằm chằm Vương Siêu với nét mặt nặng nề: “Tao đã tuyên bố rời khỏi gia tộc, không ngờ nhà họ Vương vẫn không chịu bỏ qua, còn đến tận nơi gây chuyện!”

“Tao thừa nhận thực lực của tao không bằng mày, nhưng dù có chết, tao cũng sẽ chiến đấu đến cùng!”

Vương Siêu cười khẩy: “Bớt nói nhảm, tiếp chiêu đi bại tướng!”

Vương Siêu nở nụ cười khinh thường, bóng người loé lên, đánh tới một quyền.

Có lẽ thực lực của Vương Siêu là Tiên Thiên cảnh tiểu thành, còn Lôi Cường chỉ có Hậu Thiên đỉnh phong.

Đương nhiên Lôi Cường không phải đối thủ của Vương Siêu.

Nhưng lần này Lôi Cường đỡ được năm chiêu mới rơi vào thế yếu, bị Vương Siêu đánh bay ra xa, ngã quỵ dưới đất.

“Lôi Cường!”

Mấy người nhóm Trương Tư Tổ hét lên, muốn chạy tới.

Lôi Công giơ tay ra với họ: “Đừng đến đây, tớ không sao!”

Vương Siêu vô cùng đắc ý, cũng không thừa thắng xông lên, mà chỉ nhìn Lôi Cường giống như mèo vờn chuột, cười châm chọc: “Được đấy, lần này đỡ được nhiều hơn lần trước hai chiêu!”

Lôi Cường ngồi dưới đất, nét mặt u ám, cả đời này e rằng anh ta đều không thể đánh bại Vương Siêu!

“Đừng có nói nhảm, cho dù chết, tao cũng sẽ không để mày sỉ nhục!” Lôi Cường khí phách nói.

“Mày muốn chết phải không? Ha ha, tao không muốn giết mày, nhưng mày lại muốn đánh đến khi thắng mới thôi.”

“Đợi sau khi hành hạ mày đủ rồi, tao sẽ giết mày sau.”

Lôi Cường trợn tròn mắt: “Vương Siêu, nếu là đàn ông thì cho tao chết nhanh đi!”

Vương Siêu cười to nói: “Tao không muốn đấy! Không phải mày rất quan tâm đến sự an toàn của bạn mày sao? Vậy tao sẽ chặt mấy cái chân của chúng nó trước, có phải mày sẽ càng đau lòng hơn không?”

Sắc mặt Lôi Cường thay đổi: “Vương Siêu, mày điên rồi à! Họ chỉ là người bình thường thôi!”

Vương Siêu nở một nụ cười khát máu: “Ai bảo bọn nó giúp mày chống lại tao, đáng đời lắm!”

“Hơn nữa, tao chỉ chặt đứt một cái chân của bọn nó thôi, nhà nước Á tộc cũng sẽ không nói gì.”


Vương Siêu đúng là lòng dạ độc ác. Anh ta quát lên với hai đàn em: “Còn ngây người ra làm gì, chặt đứt mỗi người một cái chân cho tao!”


“Vâng!”


Hai thanh niên kia lập tức đi về phía mấy người Trương Tư Tổ.


Họ sợ hãi vội vàng lùi về sau: “Các người muốn làm gì? Không được làm bậy, nếu không tôi lập tức điện thoại báo cảnh sát đấy!”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK