Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng đen hình người to lớn trên bầu trời, nếu Trình Kiêu đoán không lầm, đó hẳn là bộ mặt thật của tàn hồn ẩn núp trong cơ thể của Thư Nam.

Thư Nam ở giữa không trung đột nhiên yếu ớt hét lên với Trình Kiêu: "Trình đại sư, đó là hồn tổ Hạn Bạt, các người không phải là đối thủ, đi mau!"

Trình Kiêu thu hồi linh lực Hư Không Cấm, thân thể Thư Nam lập tức rơi xuống mặt đất.

Mấy tên đệ tử của Âm Thi Môn lập tức lao tới, kéo Thư Nam trở về.

“Haha, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!” Vẫn là giọng nói khó nghe khiến người ta rợn tóc gáy của người phụ nữ đó, ầm ầm, vang vọng khắp trời đất.

"Ôi mẹ ơi, ma quỷ kìa! Đây là ngày tận thế sao?"

Những người bình thường sợ chết kiếp, hoảng hốt bỏ chạy.

“Quay lại, tất cả đứng lại cho ta!” Các đại lão ra sức áp chế, nhưng cũng không thể ngăn được bọn đàn em chạy tán loạn.

Không chỉ người từ các thành phố phương Bắc đang chạy, mà người từ bảy thành phố phương Nam cũng đang chạy.

Đối mặt với sự tồn tại không thể tưởng tượng nổi này, người bình thường làm sao có thể không sợ hãi?

Giữa không trung, hồn tổ Hạn Bạt nhìn cảnh này mà cười càng thêm đắc ý.

"Muốn chạy? Chạy đằng nào!"


Nói xong, bóng dáng to lớn ùn ùn kéo đến, lao thẳng về phía đám người ở các thành phố phương Bắc đang chạy trốn tán loạn.

Những nơi bị bóng đen bao phủ, cỏ cây trên bề mặt trái đất lập tức khô rụi.

Những người chạy trốn đó đột nhiên lơ lửng trên không, cả người nhanh chóng khô quắt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thư Nam kêu lên: "Ả ta đang hút lấy nguyên khí của người phàm!"

Mười mấy thanh niên bị rút cạn nguyên khí lần lượt ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người như trở thành người giấy.

Mà thân thể hư ảo khổng lồ của hồn tổ Hạn Bạt dường như ngưng tụ thêm vài phần.

Cảnh này vẫn tiếp tục diễn ra, chớp mắt lại có mười mấy người bị giam giữ ở giữa không trung, bị hồn tổ Hạn Bạt hút lấy nguyên khí.

Các vị đại lão sợ chết khiếp, có mấy người trực tiếp chạy tới trước mặt Trình Kiêu, quỳ xuống vái lạy: "Trình đại sư, cứu mạng, cứu mạng với!"


Đám người Mã Tài cũng sợ hãi nuốt nước bọt, cúi đầu van xin: "Trình đại sư, cứu mạng với!"

Bọn đàn em kia chỉ biết ôm đầu bỏ chạy, nhưng các đại lão này thấy rõ ràng bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi con yêu quái này, bây giờ chỉ có Trình đại sư mới có thể cứu được bọn họ.

Trình Kiêu nhìn hồn tổ Hạn Bạt đó, thản nhiên nói: "Trong truyền thuyết thần thoại của Á tộc, Hạn Bạt là một trong Tứ Đại Cương Thi Thủy Tổ, là con gái của Hiên Viên Hoàng Đế. Hạn Bạt đi đến đâu, đất cằn ngàn dặm."

“Dù bây giờ cô ta chỉ còn lại một tàn hồn, nhưng ở những nơi đi qua, vẫn có thể làm tan biến sức sống của vạn vật.”

Mọi người nghe như thiên thư. Bây giờ đang là thời đại khoa học công nghệ, mối quan tâm của các đại lão này chỉ có thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản, ai có thời gian quan tâm đến những câu chuyện thần thoại hoang đường không có thật đó!

"Trình đại sư, nếu đã biết lai lịch của ả ta, vậy nhất định có cách đối phó với ả ta chứ! Cầu xin Trình đại sư cứu chúng tôi, ả ta sẽ ăn sạch tất cả mọi người mất!"

Một vị đại lão kinh hãi kêu lên, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt.

"Tránh sang một bên!"



Trình Kiêu đột nhiên quát lạnh một tiếng, tâm niệm vừa động, Diệt Nhật Cung xuất hiện trong tay anh.

Thành thật mà nói, anh thực sự không muốn tiêu diệt hồn tổ Hạn Bạt này, anh rất tò mò về thời đại mà tàn hồn này sống, rốt cuộc có là một thời đại thế nào.

Nếu lúc còn sống cô ta đã có thực lực Nguyên Anh Cảnh, vậy thì chứng tỏ rằng trong thời đại của cô ta chắc chắn có tồn tại của người tu tiên, hơn nữa thực lực không hề yếu.

Phải biết rằng đại năng Nguyên Anh Cảnh, cho dù là trong tinh không vạn giới, cũng được cho là cao thủ.

Nhìn thấy trong tay Trình Kiêu đột nhiên có thêm một cây cung dài kỳ quái, các đại lão không khỏi nhìn nhau.

Trình đại sư làm gì mà lấy cây cung ra?

Chẳng lẽ anh muốn bắn chết ác quỷ trên trời sao?

Trước giờ chỉ nghe nói vẽ bùa trấn ma, chưa từng nghe nói dùng cung bắn ma bao giờ!

Trình Kiêu đứng tại chỗ, một thân quần áo trắng không nhiễm hạt bụi nào, anh tuấn phiêu lãng như tiên nhân hạ phàm.

Tay trái cầm Diệt Nhật Cung, tay phải đặt lên dây cung, nhắm thẳng vào hồn tổ Hạn Bạt ở giữa không trung.

Trình Kiêu chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như ngươi bằng lòng nói cho ta biết lai lịch của ngươi, ta có thể tha cho ngươi."

Hồn tổ Hạn Bạt phát ra tiếng cười quái dị chói tai, tràn đầy vẻ khinh thường.

"Tha cho ta? Ngươi dựa vào cái gì! Chỉ dựa vào pháp khí rách nát kia trong tay ngươi sao? Haha, thật nực cười!"

"Ranh con, ngươi nên quỳ xuống cầu xin ta tha mạng mới phải!"

Dứt lời, bóng dáng cực lớn của hồn tổ Hạn Bạt chợt nhào về phía Trình Kiêu.

Vẻ mặt Trình Kiêu hờ hững, yên lặng nhìn hắn ta, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng: "Nếu ngươi đã u mê không tỉnh ngộ, vậy thì hoàn toàn biến mất đi!"

Xạ Nhất Thần Quyết lặng lẽ vận chuyển, một mũi tên ánh sáng màu xanh xuất hiện trên dây cung.

Giữa trời đất đột nhiên nổi trận cuồng phong, linh khí trời đất trong phạm vi một ngàn mét điên cuồng tụ tập về phía Trình Kiêu, sau đó rót vào mũi tên ánh sáng xanh trong tay Trình Kiêu.

Xạ Nhất Thần Quyết tu luyện đến trình độ cao nhất, trời làm cung, đất làm dây, vạn vật đều có thể làm mũi tên!

Nguyên khí vô tận của trời đất điên cuồng ngưng tụ trong mũi tên này. Theo truyền thuyết, đại năng của Vọng Nguyệt Tông có thể ngưng tụ trời đất một phương vào trong một mũi tên ánh sáng.

Mũi tên bắn ra, giống như một hành tinh phóng ra ngoài, tất cả chướng ngại vật phía trước đều bị nghiền nát thành bột mịn.

Thân thể của hồn tổ Hạn Bạt co rút lại, dường như cảm nhận được nguy hiểm, nhưng cuộc tấn công vẫn tiếp tục.

Tiếng cười khinh miệt vang vọng khắp trời đất.

"Ranh con, chỉ dựa vào món pháp khí rách nát này, thực sự nghĩ rằng có thể giết được ta sao! Đi chết đi!"

Vèo!

Trình Kiêu thả ngón tay đang nắm dây cung.

Giống như một quả bóng bay cực lớn bị thủng một lỗ nhỏ.



Mũi tên ánh sáng xanh bắn ra dữ dội như một ngôi sao băng.

Nơi mũi tên ánh sáng xanh đi qua, không gian đều hiện ra vết nhăn.

Bùm!

Mũi tên ánh sáng xanh xuyên qua thân thể của hồn tổ Hạn Bạt và bùng nổ dữ dội.

"A!"

Hồn tổ Hạn Bạt kêu lên một tiếng kinh hãi!

"Làm sao có thể? Một món pháp khí rách nát sao có thể làm ta bị thương!"

Trình Kiêu thản nhiên, khẽ cười nói: "Linh thể cũng là một loại linh lực, mũi tên khí này của ta được ngưng tụ từ linh khí thuần túy của trời đất, sao có thể không giết được ngươi?"

Một điều nữa, sự mạnh mẽ của Xạ Nhất Thần Quyết này không chỉ là công kích, mà còn là quy luật của trời đất.

Tưởng chừng chỉ là một mũi tên khí, nhưng lại là sự ngưng tụ của các quy luật trời đất.

Bóng dáng hồn tổ Hạn Bạt càng lúc càng mờ nhạt, sau đó biến mất hoàn toàn.

Thư Nam ngơ ngác nhìn bầu trời, lẩm bẩm một mình: "Diệt rồi?"

Đột nhiên, thanh niên với khuôn mặt kiên nghị rơi hai dòng nước mắt trong veo, nét mặt hoàn toàn giãn ra.

Một đám các đại lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã trở lại quang đãng, dường như có chút không dám tin, sau một hồi sững sờ, mới ồ lên tiếng hoan hô.

"Thắng rồi, Trình đại sư đã thắng! Chúng ta được cứu rồi!"

"Trình đại sư vạn tuế!"

Lần này, tất cả mọi người đều cảm kích rơi nước nước mắt trước Trình Kiêu, ngay cả đám người của Âm Thi Môn cũng lộ ra vẻ vui mừng khi sống sót sau tai kiếp.

Lôi nữ vương nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Trình Kiêu, trong lòng dao động lần nữa.

Lúc trước Trình Kiêu đã chữa lành vết thương cho bà ấy, bà ấy cảm thấy thực lực của Trình Kiêu rất có thể là một cường giả Tiên Thiên đỉnh phong, thậm chí là một Hóa Cảnh tông sư.

Nhưng hôm nay bà ấy mới nhận ra rằng mình vẫn đã đánh giá thấp Trình Kiêu.

Thực lực của Trình Kiêu rất có thể đã là tông sư Hóa Cảnh đại thành, thậm chí là Hóa Cảnh đỉnh phong!

Một Hóa Cảnh tông sư hai mươi tuổi, truyền ra đã chấn động người nghe. Một tông sư Hóa Cảnh đỉnh phong hai mươi tuổi quả thực phải chấn động cả giới võ đạo.

Sắc mặt Trình Kiêu có chút tái nhợt, chậm rãi đi về phía Thư Nam.

Phía sau, Mã Tài và các vị đại lão nhìn theo bóng lưng của Trình Kiêu, trong lòng vô cùng kính sợ.


"Người này, như thần!"


Thư Nam nhìn Trình Kiêu trước mặt, trên mặt lộ vẻ giải thoát.


"Giết tôi đi!"


Trình Kiêu nở nụ cười kỳ quái, hỏi: "Ta muốn biết, ngươi làm sao gặp được cô ta?"\u0002\u0002

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK