Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lương Tử đi tới trước người Vương Trọng Sơn, đá một cước về phía ngực của Vương Trọng Sơn đang ngồi trên mặt đất.

Nếu một cước này đá xuống, Vương Trọng Sơn không chết thì cũng tàn phế!

Vương Viễn Dương lớn tiếng hét lên: "Dừng tay!”

“Thằng nhãi, nếu cậu dám đả thương tông sư của nhà họ Vương chúng ta, nhà họ Vương chúng ta với cậu nhất định sẽ không chết không thôi!”

Tô Lương Tử dừng động tác, xoay người nhìn về phía Trình Kiêu, dường như đang trưng cầu ý kiến của Trình Kiêu.

Nhìn Vương Viễn Dương đang thở hổn hển, vẻ mặt của Trình Kiêu không có chút biểu cảm nào.

Xem ra cho dù là nhà họ Vương cũng không cách nào thừa nhận đả kích khi tổn thất một vị tông sư!

Trình Kiêu chậm rãi đứng lên, nhìn Vương Viễn Dương, thản nhiên nói: “Nhà họ Vương các ông nếu quang minh chính đại cạnh tranh kinh doanh, tập đoàn Đông Vương đương nhiên đón tiếp. Nhưng, nhà họ Vương các ông nếu dám chơi âm mưu..."

Giọng nói của Trình Kiêu hơi ngừng lại, trong mắt bắn ra hai tia lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng, như trên chín tầng trời truyền đến.

"Nếu nhà họ Vương các ông dám chơi âm mưu, tông sư của nhà họ Vương các ông đến một người, tôi giết một người, đến hai người, tôi giết một đôi. Tôi sẽ giết cho đến khi nhà họ Vương các ông không có một võ giả nào!”

Toàn hội trường im lặng!

Chỉ có giọng nói trống rỗng lạnh như băng của Trình Kiêu quanh quẩn trong đại sảnh.


"Nếu nhà họ Vương các ông dám chơi âm mưu, tông sư của nhà họ Vương các ông đến một người, tôi giết một người, đến hai người, tôi giết một đôi. Tôi sẽ giết cho đến khi nhà họ Vương các ông không có một võ giả nào!”

Giọng nói lạnh lùng, giống như lời truyền âm của thần chết, quanh quẩn ở trong lòng mọi người.

Trong giọng nói bình thản lại ẩn chứa sát ý ngập trời, trong đại sảnh có mấy trăm người nhưng không có một người nào sinh ra chút nghi ngờ nào.

Toàn bộ Trung Châu, Lĩnh Nam, thậm chí là những người giàu có nổi tiếng ở các tỉnh xung quanh ở trước mặt người thiếu niên này lại giống như một con kiến hôi!

Giờ phút này, anh, chính là Đức Chúa Trời!

Tô Lương Tử nghe mà nhiệt huyết sôi trào, nhìn Vương Trọng Sơn nửa nằm trên mặt đất, hét lớn một tiếng: "Đi chết đi!”

Nói xong, đá một cước vào ngực Vương Trọng Sơn.


Hai mắt của Vương Trọng Sơn đỏ ngầu như muốn nứt ra, hét lớn một tiếng: "Muốn giết tôi, ông cũng phải trả giá đắt!”

Ôi, ôi!

Vương Trọng Sơn dùng chút sức lực còn lại, toàn bộ tu vi bộc phát, đấm ra một quyền nghênh đón.

Bốp!

Cho dù Vương Trọng Sơn dùng toàn bộ lực lượng, nhưng ở trước mặt Tô Lương Tử vẫn không đáng kể như cũ.

Ưu thế của công pháp do Trình Kiêu cải biên lúc này rốt cuộc đã hoàn toàn hiện ra.

Tô Lương Tử chỉ là Tông sư Hóa cảnh tiểu thành, lại có thể nghiền ép Vương Trọng Sơn cùng là Hóa cảnh tiểu thành, đánh cho Vương Trọng Sơn không hề có sức lực chống trả.



Một cước của Tô Lương Tử đạp xuống, trái tim của Vương Trọng Sơn vỡ nát.

Đường đường là tông sư của nhà họ Vương, Vương Trọng Sơn, chết!

Tất cả mọi người bị cảnh tượng này dọa đến trợn mắt há hốc mồm, không dám thở mạnh!

Có một số người nhát gan thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.

Đại đa số mọi người ở hiện trường đều là người sống trong giới thế tục mấy chục năm, vẫn tuân theo pháp luật của giới thế tục, đã bao giờ nhìn thấy loại hành vi giết người trước mặt mọi người này!

Tô Lương Tử nhìn thi thể của Vương Trọng Sơn, hừ lạnh một tiếng: "Thật sự là vô dụng, không đỡ nổi một chiêu!”

Dường như là giết chưa đã nghiện, ánh mắt Tô Lương Tử lại nhìn về phía Vương Viễn Dương và Tống Hoa An.

Vương Viễn Dương bị dọa, thân thể trở nên căng cứng, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng quát: "Tôi không phải người của giới võ đạo, ông không thể làm bậy!”

Tô Lương Tử nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường cười cười, xoay người đi về bên cạnh Trình Kiêu.

Vương Viễn Dương và Tống Hoa An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự sợ Tô Lương Tử liều lĩnh ra tay giết bọn họ.

Xem ra, Tô Lương Tử vẫn có chút cố kỵ về ước định bất thành văn của giới võ đạo và giới thế tục!

Tất cả những người còn lại cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bọn họ sợ Tô Lương Tử chẳng may giết đỏ mắt, không phân biệt bừa bãi giết hết bọn họ.

Tuy rằng Vương Viễn Dương chỉ là bàng hệ của nhà họ Vương, nhưng nếu nhà họ Vương có thể để cho ông phụ trách hành động nhằm vào tập đoàn Đông Vương lần này, hiển nhiên cũng là nhân vật đã gặp qua sóng to gió lớn.

Rất nhanh chóng, Vương Viễn Dương đã lấy lại bình tĩnh.

“Thằng nhãi kia, cậu giết tông sư của nhà họ Vương chúng ta, chuyện này nhà họ Vương chúng ta nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Hy vọng cậu tốt nhất hãy giữ mình!”

Nói xong, Vương Viễn Dương sải bước rời đi, thậm chí không dám quay đầu lại, dường như phía sau có con quỷ nào đó đang đuổi theo.

Nhìn người nhà họ Vương chật vật chạy trốn như vậy, Tống Hoa An cùng với đám người nhà giàu và nổi tiếng trong đại sảnh đều có tâm tình phức tạp.

Đó chính là nhà họ Vương đấy!

Đứng đầu bốn gia tộc lớn siêu cấp ở thủ đô, nhưng ở trước mặt Trình Kiêu lại chịu thiệt thòi lớn như vậy!

Ngay cả tông sư của nhà họ Vương mà Trình Kiêu nói giết thì giết, như vậy bọn họ thì sao?

Nhất là những người vừa đắc tội với Trình Kiêu, ví dụ như cậu chủ Lý, đổng sự Hồ, Lưu Hòa Dân.

Bây giờ, bọn họ đều đã hối hận đến mức xanh ruột.

Tống Hoa An nhìn Trình Kiêu một cái, lộ vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

Tuy nhiên, nếu Tô Lương Tử không ra tay giết ông ta, chứng minh Trình Kiêu vẫn kiêng kỵ luật pháp ở thế tục.

Dù sao, cho dù đám võ giả này có lợi hại đến như thế nào, chẳng lẽ còn có thể ngăn được đạn, thậm chí pháo và máy bay hay sao?

Tống Hoa An suy đoán, với thân phận của ông ta, Trình Kiêu không dám ra tay với hắn.

Thế nhưng, mặc dù như vậy, ông ta cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này.



Tống Hoa An nắm tay hướng về phía mọi người rồi nói: "Các vị, thân thể của tôi có chút không thoải mái, đi trước một bước. Tạm biệt!”

Tống Hoa An dẫn theo Tống Hoa Lương và Tống Hoa Cường, cùng với mọi người nhà họ Tống rời khỏi đại sảnh.

Trình Kiêu cũng không ngăn cản. Mặc dù hiện tại anh rất muốn tiêu diệt nhà họ Tống. Nhưng anh rất rõ ràng, nhà họ Tống có ảnh hưởng rất lớn, diệt nhà họ Tống, nhất định sẽ khơi dây sự bất mãn của chính phủ Á tộc.

Không đến mức vạn bất đắc dĩ, Trình Kiêu cũng không muốn trở mặt với chính phủ. Hơn nữa, hiện tại thực lực của Trình Kiêu vẫn chưa thể đối kháng với chính phủ.

Tuy rằng nhà họ Tống là kẻ thù lớn nhất kiếp trước của anh, nhưng, nếu anh đã sống lại, nhà họ Tống bị diệt chỉ là vấn đề thời gian.

Không cần phải mạo hiểm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tống Hoa An chính là người phụ trách hội nghị thượng đỉnh Trung Châu lần này, hiện tại ông ta đã đi rồi.

Trong ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tống Hoa An đã không còn cung kính như lúc trước!

Lưu Hòa Dân và cả đám người cậu chủ Lý vội vàng đi theo phía sau người nhà họ Tống rời đi.

Vừa rồi bọn họ có thể ôm lấy cây đại thụ nhà họ Tống này, sỉ nhục chèn ép Trình Kiêu. Hiện tại ngay cả cây đại thụ nhà họ Tống này cũng đổ xuống. Bọn họ lo lắng Trình Kiêu sẽ trả thù, bèn nhân cơ hội bỏ chạy.

Trình Kiêu nhìn Lưu Hòa Dân đang cúi đầu, trà trộn vào đám người nhà họ Tống, thản nhiên nói: “Tổng Giám đốc Lưu, xem ra cuộc đánh cược của ông dường như vẫn chưa hoàn thành đúng không?”

Toàn thân Lưu Hòa Dân đột nhiên run lên, hai chân đều run rẩy, vẻ mặt cười khổ nhìn Trình Kiêu: “Ngài Trình, lúc trước chỉ là một câu nói đùa, sao anh còn là thật như vậy!”

Trình Kiêu uống một ngụm rượu vang đỏ, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Hòa Dân rồi nói: “Nguyện đánh cuộc phải biết chịu thua, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”

Mặt già của Lưu Hòa Dân đỏ lên, nếu như ông ta thực hiện cuộc đánh cược này, vậy sau này ông ta sẽ mất hết mặt mũi ở toàn bộ Trung Châu.

Nhưng nếu không thực hiện đánh cược, Trình Kiêu có giết ông ta hay không?

Dù sao, ông ta cũng không có ảnh hưởng lớn như nhà họ Tống!

Cân nhắc một hồi, Lưu Hòa Dân rốt cuộc thỏa hiệp.

Ông ta lộ vẻ mặt khó coi đi tới trước mặt Vương Đỗ Lan, quỳ xuống, dập đầu nói: "Chủ tịch Vương, tôi sai rồi, cầu xin cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này!”

Đám người Tống Hoa An nhìn Lưu Hòa Dân với vẻ khinh thường, xoay người rời đi. Rõ ràng, ông ta đã bị bỏ rơi. . Truyện Võng Du

Vương Đỗ Lan căn bản lười để ý đến ông ta, không giống như Tống Hoa An, Lưu Hòa Dân chính là một tiểu nhân từ đầu đến cuối.

Đám người Tưởng Hùng và Tạ Thiên Hoa, bao gồm cả một số người nổi tiếng khác ở Trung Châu, nhìn Lưu Hòa Dân bằng ánh mắt khinh thường.

"Đáng đời!”


Lưu Hòa Dân hối hận xanh ruột, ông ta đứng nhìn nhà họ Tống đấu với tập đoàn Đông Vương không tốt hay sao? Hết lần này tới lần khác muốn nhảy ra khoe khoang, kết quả lại bị hung hăng đánh vào mặt.


Lưu Hòa Dân ủ rũ nói: "Ngài Trình, tôi đã hoàn thành việc đánh cược, tôi có thể đi được chưa?”


"Đi thôi!” Trình Kiêu tùy ý phất phất tay, giống như đang xua đuổi một con ruồi.


Đối với loại tiểu nhân như Lưu Hòa Dân, chỉ cần thực lực của bạn đủ mạnh, ông ta cũng không dám nảy sinh ý định trả thù bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK