Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Đại Hải cũng thấy giật mình, ông đoán có lẽ Lưu Tào Khang là một cậu chủ nhà giàu, nhưng hoàn toàn không ngờ anh ta lại là con trai của Phó thị trưởng Lưu!

Hơn nữa gần đây Tôn Đại Hải cũng nghe nói chắc chắn Phó thị trưởng Lưu sẽ được thăng chức, như thế càng ghê gớm hơn.

Nói cách khác Lưu Tào Khang trước mắt sẽ có tương lai rất xán lạn.

“Thì ra là công tử của Phó thị trưởng Lưu, thất lễ rồi!” Thái độ của Tôn Đại Hải mềm mỏng hơn trước đó rất nhiều.

Ninh Lan đột nhiên hừ lạnh, bà trừng Tôn Mạc: “Mạc Mạc, chồng của con đâu?”

Lúc nói lời này, Ninh Lan vẫn đang nhìn chằm chằm cánh tay đang khoác lên tay Lưu Tào Khang của Tôn Mạc.

Tôn Mạc và Lưu Tào Khang đồng thời cúi đầu, đưa mắt nhìn nhau, nét mặt vô cùng kiên định.

Nhưng Ninh Lan lại nghĩ bọn họ đang thấy áy náy, cho nên mới cúi đầu xuống.

Lúc này, xung quanh chợt vang lên tiếng xôn xao.

“Là anh rể họ!” Ninh Nghi Nghi nhanh mắt, lập tức nhìn thấy Trình Kiêu.


Trình Kiêu mặc đồ đen, hai tay chắp sau lưng, ung dung đi vào trong.

Trong đại sảnh chợt yên tĩnh đến mức đáng sợ, gần như trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trình Kiêu.

Nếu Trình Kiêu nhìn thấy vợ anh bị một người đàn ông khác nắm tay, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?

Tất cả mọi người đều nín thở, không dám chớp mắt theo dõi bước chân của Trình Kiêu.

Trình Kiêu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tôn Mạc đang khoác tay Lưu Tào Khang, nhưng anh lại như không nhìn thấy gì cả, lập tức rời mắt đi.

Trình Kiêu đi tới bên cạnh Tôn Đại Hải, đứng yên, cũng không thèm nhìn Tôn Mạc bên cạnh mà chắp tay nói với Tôn Đại Hải: “Chúc chú Tôn sức khoẻ dồi dào, vạn sự như ý.”

Nói xong, Trình Kiêu đưa quyển sách đang cầm trong tay đến: “Đây là quà mừng thọ con chuẩn bị cho chú!”


Tôn Đại Hải nhìn quyển sách rách rưới nhăn nhúm trong tay Trình Kiêu, khẽ cau mày, trong mắt tràn đầy sự thất vọng.

Ngay cả quà mừng thọ của ông mà tên nhóc này cũng không chú trọng như thế.

Vì Tôn Mạc, Tôn Đại Hải vốn hơi áy náy với Trình Kiêu, nhưng bây giờ cảm giác áy náy đó đã biến mất rồi.

“Để trên bàn đi!” Tôn Đại Hải hờ hững nói.

Ninh Lan ở bên cạnh bất mãn trừng Tôn Đại Hải, thái độ qua loa thế.

Sau đó, Ninh Lan mặc kệ hai người Tôn Mạc, vội vàng đứng lên, cười dịu dàng nhận lấy quyển sách trên tay Trình Kiêu: “Tiểu Kiêu có lòng chạy về từ trường học, còn đặc biệt chuẩn bị quà, vất vả rồi!”



Trình Kiêu khẽ mỉm cười: “Không có.”

Ninh Lan nhìn Tôn Mạc ở bên cạnh, cô ta vẫn còn đang khoác tay Lưu Tào Khang.

Ninh Lan tức giận trừng Tôn Mạc.

“Tiểu Kiêu, con ngồi xe suốt dọc đường chắc mệt lắm đúng không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Ninh Lan kéo Trình Kiêu đi sang một bên, cố hết sức để anh cách xa Tôn Mạc, tránh tạo thành tình huống mất tự nhiên.

Thấy Trình Kiêu cứ thế bị Ninh Lan kéo đi, việc Trình Kiêu phá hỏng bữa tiệc mừng thọ trong dự đoán của mọi người cũng không xảy ra. Sắc mặt mọi người đều khá kỳ lạ, có vài người còn nhỏ giọng bàn tán.

“Cái cậu này cũng giỏi nhẫn nhịn thật đấy? Dù cậu ta ở rể nhà họ Tôn, nhưng gặp vợ mình nắm tay một người đàn ông khác trước mặt mọi người cũng đâu thể không nói một câu gì đúng không!”

“Chậc chậc, cậu ta đúng là quá hèn nhát, chẳng trách người khác lại gọi cậu ta là đồ vô dụng. Nếu là tôi gặp chuyện này, thì cho dù liều mạng tôi cũng phải đánh chết đôi cẩu nam nữ kia!”

“Có lẽ vì thằng nhóc này hèn nhát, cho nên con nhóc nhà họ Tôn mới dám trắng trợn cặp kè đàn ông như thế đó!”

“Ha ha, mọi người nhìn kỹ con nhóc họ Tôn kia đi, cô ta giống phụ nữ đã kết hôn chỗ nào? Rõ ràng vẫn là một thiếu nữ!”

“Không phải chứ ông anh, cái này mà anh cũng có thể nhìn ra à? Anh dạy cho tôi tuyệt kỹ này đi!”

“Hừ hừ, từ dáng đi khi vừa vào cửa của con nhóc nhà họ Tôn kia, tôi đã nhìn ra rồi. Có lẽ sau khi kết hôn, cô ta chưa từng cho thằng nhóc kia động vào mình.”

“Nếu không, sao cậu chủ của Phó thị trưởng Lưu có thể vừa ý cô ta được?”

Tiếng bàn tán ngày càng lớn, có rất nhiều lời truyền vào tai Ninh Lan, còn Trình Kiêu thì nghe thấy hết tất cả.

Ninh Lan tức giận trừng bọn họ, nhưng con gái bà làm ra chuyện khiến gia đình mất mặt, bà cũng không tiện trách người khác.

Ninh Lan chỉ có thể hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của bản thân.

Tôn Mạc lạnh lùng nhìn bóng lưng Trình Kiêu đang bị Ninh Lan kéo đi, cô ta đột nhiên lên giọng nói: “Mẹ, anh Tào Khang cũng chuẩn bị cho ba một món quà mừng thọ, mẹ có muốn xem không?”

Ninh Lan dừng chân xoay người nhìn Tôn Mạc, tỏ vẻ tức giận.

Bà cố hết sức tránh để hai người xảy ra mâu thuẫn, nhưng con gái của bà lại cố ý gây chuyện!

Ninh Lan trừng Tôn Mạc, không nói một lời.

Thái độ của mọi người trong đại sảnh càng trở nên kỳ lạ hơn, rõ ràng là Tôn Mạc đang cố ý gây chuyện!

Dù là ai cũng có thể nhìn ra món quà đó của Trình Kiêu không biết là mua từ sạp vỉa hè nào, sao có thể sánh bằng quà mà cậu chủ của Phó thị trưởng Tào mang đến được?

Thú vị rồi đây.



Tôn Mạc cười khẽ, cô ta nhìn về phía Trình Kiêu, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ.

“Ba, đây là quà anh Tào Khang chuẩn bị cho ba, ba xem thử đi!”

Nói xong, Tôn Mạc đưa một hộp gỗ tử đàn vuông vức cho Tôn Đại Hải.

“Tào Khang có lòng quá!” Tôn Đại Hải chỉ nhìn cái hộp đã biết giá cả không rẻ, càng hài lòng với Lưu Tào Khang hơn.

Sau đó ông lại nhìn quyển sách rách rưới Trình Kiêu tặng trong tay Ninh Lan, thật sự là một trời một vực.

“Ba mở ra xem đi!” Tôn Mạc cười thần bí nói.

“Như thế không được hay cho lắm?” Tôn Đại Hải khựng lại, sao có thể mở quà của người ta tặng ngay trước mặt mọi người được?

Lúc này, ông Dương ở một bên đột nhiên đi tới, kinh ngạc nhìn hộp vuông Lưu Tào Khang tặng.

“Sao vậy? Anh Dương biết thứ này ư?” Tôn Đại Hải nghi ngờ hỏi.

Ông Dương nhìn tới nhìn lui, nghiên cứu một lúc lâu, vẻ mặt cũng ngày càng nghiêm túc hơn: “Chú em Tôn, nếu tôi nhìn không nhầm thì cái hộp này là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ do Y Thánh giết hạc để lại!”

Cái gì!

Nghe ông Dương nói thế, đại sảnh lập tức xôn xao.

Đa số những người đến chúc thọ cho Tôn Đại Hải lần này đều là người của giới y học, đương nhiên đều biết đến tiếng tăm của hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ do Y Thánh giết hạc để lại.

“Không phải hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ đã thất lạc từ lâu rồi ư? Sao cậu ta có thể tìm thấy được?”

“Đúng thế, hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ là báu vật trong lịch sử giới y học Á tộc, tất cả thầy thuốc đã tìm kiếm nó biết bao nhiêu năm mà vẫn không thấy, sao cậu Lưu này có thể tìm thấy được?”

Tôn Đại Hải cũng nhìn ông Dương với ánh mắt ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi: “Ông Dương, ông chắc chắn đây là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ chứ?”

Ông Dương nhìn Lưu Tào Khang, đáp: “Tôi cũng không thể chắc chắn, chỉ từng nghe nói hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ được đặt trong một hộp gỗ tử đàn, dưới góc trái của hộp có hai chữ Tử Ngọ.”

Tôn Đại Hải vội vàng nâng hộp lên, quả nhiên nhìn thấy dưới góc trái của hộp có hai chữ rất nhỏ, chính là Tử Ngọ.

Lưu Tào Khang cười nói: “Lão tiền bối nói đúng, đây là hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ!”


“Cháu tình cờ nhìn thấy từ một người bạn nước ngoài, biết được thuật châm cứu của chú Tôn rất có thành tựu cho nên mới mua để tặng.”


Ông Dương đáp lời: “Thì ra là thế! Chẳng trách thầy thuốc của Á tộc chúng ta tìm kiếm mấy trăm năm cũng không thấy, thì ra là lưu lạc đến nước ngoài.”


“Lần này nhờ có cậu Lưu, mới có thể tìm lại báu vật trong lịch sử giới y học Á tộc!”


“Tôi xin cảm ơn cậu Lưu thay cho toàn bộ thầy thuốc của Á tộc!”\b\b\b\b\b\b\b\b

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK