Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc đại sư lập tức liền sắp chạy trốn đến cửa chính, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Khoảng cách xa như vậy, Trình Thương Sinh hẳn là không đuổi kịp!

Hừ, còn nói tôi chạy không được, đúng là nói bậy!

Đúng vào lúc này, thanh âm Trình Kiêu nhàn nhạt vang lên lần nữa.

"Đại đạo mười tám thức thức thứ ba, Lạc Tinh chùy!"

Không phải chứ? Lại tới!

Khoảng cách xa như vậy, tôi nhìn cậu đánh như thế nào!

Thanh âm này nghe trong tai Cốc đại sư, chính là ác mộng!

Một đoàn linh lực cường đại bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác không sai nhanh chóng rơi vào Cốc đại sư đang cấp tốc chạy trốn.

Cốc đại sư đột nhiên sinh lòng báo động, lông xanh toàn thân dựng lên, tốc độ tăng lên lần nữa, đạt tới cực hạn!

Nhưng cho dù tốc độ của ông ta nhanh tới mức nữa, cũng không nhanh bằng tốc độ linh lực công kích.

Một đạo lực lượng nhìn không thấy trực tiếp từ trên trời giáng xuống, nện ở đỉnh đầu Cốc đại sư, đập cả người ông ta vào trên mặt đất, toàn thân xương cốt vỡ vụn.


A!

Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng lên, hoảng sợ nhìn chăm chú về một màn này!

Hết thảy mọi chuyện trước mắt, đã vượt qua cực hạn nhận biết của bọn họ!

Sau đó, toàn trường tĩnh mịch!

Lại qua một hồi, mới có người nói chuyện.

"Cốc đại sư, chết rồi sao?" Có người nhỏ giọng hỏi.

"Chết rồi, chết không thể càng chết nữa!" Có người ngu ngốc trả lời.

"Cậu ta đến tột cùng làm sao làm được! Khoảng cách lôi đài tới cửa, sợ là có gần trăm mét, cậu ta dùng phương pháp gì để giết Cốc đại sư?"


"Tôi đoán hẳn là một loại pháp thuật cường đại nào đó!"

"Thật sự là buồn cười, Cốc đại sư gì, tôi thấy Trình Thương Sinh mới thật sự là đại sư!"

Không biết là ai bỗng nhiên hô một tiếng: "Trình đại sư!"

Theo đó người thứ hai hô: "Trình đại sư!"

Sau đó là người thứ ba thứ tư, cơ hồ tất cả mọi người đều hô to: "Trình đại sư, Trình đại sư......"

Toàn bộ hội trường đấu văn, chỉ có một thanh âm.

Trình đại sư!

Có lẽ, chỉ có danh xưng này, mới có thể xứng với người thần uy tay không giết người ngoài trăm thước!



Tiểu Ngọc ngơ ngác nhìn Trình Kiêu trên lôi đài, trên mặt tràn đầy sùng bái.

"Khó trách Trình đại ca không đánh bạc tại trận hắc quyền, khó trách lúc đưa cho Trần Phương mấy chục tỷ mà không nháy mắt một cái nào. Nếu như tôi có thể có pháp thuật nghịch thiên bực này, tôi cần gì phải quan tâm những của bạc kia!"

Tiểu Ngọc cảm thấy, một thế giới mới tinh, xuất hiện ở trước mắt cô ta.

Bây giờ chợt phát hiện, những phú nhị đại trước kia cô ta vô cùng hâm mộ, so với Trình Kiêu, chẳng phải là cái gì.

Trần Minh Vượng một mặt chấn kinh, cả người nhanh chóng co lại trên mặt ghế.

Trần Đại Giang nghi ngờ gầm nhẹ: "Ranh con, con làm gì?"

Trần Minh Vượng một mặt hoảng sợ nói: "Ba, con đã đắc tội Trình đại sư, sợ cậu ta trả thù, trốn trước. Các người tuyệt đối đừng nói từng gặp con!"

Trần Đại Giang kinh hãi, thấp giọng mắng: "Súc sinh, thần nhân như này cũng dám đắc tội, không muốn sống nữa! Muốn chết cũng không cần kéo chúng ta cùng mày chôn cùng!"

Trần Minh Vượng cũng hối hận muốn chết, nếu như anh ta đối tốt một chút với Trình Kiêu, hiện tại liền có thể ôm đùi Trình Kiêu luôn!

Ôm đùi một người gần như giống như thần, nhà bọn họ sau này tuyệt đối phát triển lên như diều gặp gió.

Đáng tiếc, cái đùi này không những không có ôm lấy, ngược lại còn đắc tội.

Trần Phương thấy Trình Kiêu trên lôi đài, mặt mũi tràn đầy rung động, nói không nên lời.

"Thì ra thực lực của anh cường đại như thế! Trình Kiêu, mấy năm này không thấy, trên người anh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Mãnh giống như là gặp quỷ, thét to: "Không phải chứ! Tại sao có thể như vậy! Cậu ta vậy mà giết chết Cốc đại sư!"

"Sao có thể? Hắn ta rõ ràng chỉ là tên hèn nhát!"

"Hôm qua tôi đắc tội cậu ta như vậy, đợi lát nữa cậu ta chắc chắn sẽ giết tôi! Không được, tôi nhất định phải trốn đi trước!"

Lý Mãnh cũng như Trần Minh Vượng, thật nhanh giấu mặt dưới mặt ghế.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Hồng Ngọc, thần sắc vốn cao ngạo đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là chấn kinh thật sâu!

"Làm sao có thể? Một tên hèn nhát ngay cả hắc quyền cũng không dám đánh cược, làm sao có thể cường đại như vậy!"

"Thì ra hôm qua tại trận hắc quyền, anh ta không phải không dám đánh cược, mà là khinh thường cược!"

"Có lẽ một hồi anh ta liền sẽ tới trả thù tôi!"

"Trình Thương Sinh, Trình đại sư, cậu ẩn giấu thật sâu!"

Trịnh Hồng Ngọc cười khổ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Trình Kiêu đến báo thù cô ta, cô ta liền gánh chịu hết thảy, cùng lắm thì chết!

Mã Tài một mặt hưng phấn, trong lòng không biết hô bao nhiêu cái hay!

"Ánh mắt Lôi nữ vương quả nhiên độc đáo, Anh Trình, không, thực lực Trình đại sư quả nhiên lợi hại!"

"Xem ra Lôi nữ vương để bọn tôi tận lực lấy lòng Trình đại sư, quyết sách này vô cùng anh minh!"

Mã Tài vui vẻ, nhưng sắc mặt Tề quán chủ bên cạnh lại tái nhợt, thân thể đều đang run rẩy.



"Cậu ta, thực lực của cậu ta vậy mà đạt tới cảnh giới này! Ngay cả Đồng Thi Công Âm Thi Môn cũng đỡ không nổi ba quyền cậu ta!"

"Chẳng lẽ cậu ta đã trở thành tông sư?"

"Tông sư hai mươi tuổi! Sẽ làm cho cả võ đạo giới vì đó sôi trào!"

Tề quán chủ nhớ tới lúc trước khinh thị và ngôn ngữ đả kích với Trình Kiêu, Trình Kiêu lúc ấy cũng không phản bác một câu. Lúc ấy Tề quán chủ coi là Trình Kiêu sợ hãi, bây giờ nghĩ lại có lẽ Trình Kiêu căn bản không nhìn hắn, coi hắn thành không khí.

"Ha ha, thật đúng là châm chọc!" Tề quán chủ hơi nản lòng thoái chí, nghĩ mình vất vả khổ cực tu luyện mấy chục năm, đến bây giờ cũng vừa mới đạt tới Tiên Thiên tiểu thành.

Trình Kiêu tuổi còn trẻ, thế mà đã trở thành Hóa Cảnh tông sư. Cái này thật đúng là người so với người phải tức chết.

Hàn Quốc Mạnh vẻ mặt âm trầm, nhìn qua một màn này, một câu cũng nói không nên lời.

Nhớ tới hôm ấy ông ta tự mình đi cảnh cáo Trình Kiêu, bây giờ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

"Khó trách cậu nói quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, chỉ cần cậu ta muốn, phất tay là có!"

"Khó trách cậu nói mặc cho quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, muốn có thì có luôn!"

"Lúc ấy tôi còn cảm thấy tuổi cậu ta còn nhỏ đang nói khoác, thì ra là chính tôi ếch ngồi đáy giếng, xem thường anh hùng thiên hạ!"

"Ba quyền chém giết Cốc đại sư, ngoài trăm thước giết người vô hình. Chiêu thức thần kỳ như vậy, chưa từng nghe thấy!"

"Quyền thế ngập trời lại như thế nào? Phú khả địch quốc có thể làm gì? Tại trước mặt loại phép thuật thần kỳ này, tất cả đều không đáng giá nhắc tới, cũng chính là một kiếm chém ra?"

Bác Tần bên cạnh cũng thở dài một tiếng, mặt mũi tràn đầy xấu hổ: "Ông Hàn, ông nói lần trước tôi ở trước mặt cậu ta biểu hiện tu vi võ đạo, có phải múa rìu qua mắt thợ hay không!"

"Lúc ấy trong lòng của cậu ta chắc chắn đang chê cười tôi!"

Bác Tần nói vậy, Hàn Quốc Mạnh càng là vô cùng xấu hổ. Chuyện để Bác Tần dùng vũ lực chấn nhiếp Trình Kiêu, đều là chủ ý của ông ta.

Thừa dịp sức chú ý của mọi người đều dồn trên người Trình Kiêu, Giang Trung Du đột nhiên lặng lẽ quay người rời đi.

Thế nhưng phía sau Trình Kiêu tựa như mọc mắt.

"Dừng lại!" Trình Kiêu thản nhiên nói.

Quay người, nhìn Giang Trung Du, hỏi: "Giang Trung Du, lần trước ông thiếu tôi một nửa tài sản, đến bây giờ vẫn không có trả. Món nợ này chúng ta nên tính toán đi!"

Toàn thân Giang Trung Du chấn động, xoay người, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Giang Trung Du muốn lấy lòng Trình Kiêu, liếm láp mặt cười nói: "Thực xin lỗi Trình đại sư, tài sản thanh toán thực sự quá phiền toái, đến bây giờ vừa mới thanh toán hoàn tất. Anh chờ thêm nửa ngày, tôi lập tức trở về, chuyển tới cho ngài!"

Trình Kiêu nói: "Không cần. Tôi nói rồi, một nửa tài sản kia là tiền mua mạng. Ông đã nuốt lời, vậy tôi đành phải lấy đi mạng của ông."

Nếu như là người khác nói muốn lấy mạng của ông, Giang Trung Du chắc chắn cười ha ha, hung hăng châm biếm người kia một phen.


Thế nhưng là Trình Kiêu nói những lời này, sau khi Giang Trung Du nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, liền như là nhìn thấy lưỡi hái của tử thần vung hướng ông ta.


Giang Trung Du bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, khóc lớn tiếng: "Đừng mà Trình đại sư, Tôi biết sai. Tôi lập tức cử người chuyển một nửa tài sản cho cậu, cầu cậu tha tôi một mạng!"


"Chậm rồi." Trình Kiêu thản nhiên nói, từng bước một đi hướng Giang Trung Du.


"Trình đại sư, tôi nguyện ý đem toàn bộ tài sản dâng lên, chỉ cầu ngài tha tôi một mạng!" Giang Trung Du bị hù sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK