Hơn nữa. . .
Tuy rằng không dám có hy vọng quá lớn, nhưng. . .
Hắn vẫn muốn đánh cuộc một lần như cũ , dù sao chỉ là đi qua xem một chút, nếu như thật sự có chỗ hữu dụng thì tốt.
Không có cũng không tổn hại quá lớn đối với hắn .
Hắn vốn là nghĩ như thế , mà Nữ vương, nghĩ thầm nếu như có khả năng, bà có thể giúp được Đông Phương Ngữ Hinh.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, cứ đi vào như vậy .
Vậy cấm địa có cơ quan, Nữ vương lại đi ở phía trước.
U Minh vương vừa định nhắc nhở bà cẩn thận một chút, nhưng. . .
Hắn không thể tin được nhìn Nữ vương. . .
Cơ quan này, lúc hắn tới lần đầu cũng phải thận trọng, chỉ lo lắng ngộ nhỡ bị đánh trúng. . .
Nhưng lúc này. . .
Nữ vương dĩ nhiên. . .
Cứ bình thản đi tới như thế, giống hệt như đi ở trên mặt đất bằng.
Hơn nữa, rất nhẹ nhàng tránh được bộ phận then chốt.
Chuyện này nếu không phải hắn thấy tận mắt , hắn cũng không thể tin được?
"Ngươi đã tới?"
U Minh vương khẽ hỏi.
Nữ vương lắc đầu: "Không . . ."
"Thế nhưng ngươi. . ."
Bỗng nhiên U Minh vương nghĩ đến chuyện mật đạo , Nữ vương cũng có thể phá được như thế.
Hơn nữa, bà cũng không tinh thông trận pháp.
Đây thật là đủ kỳ quái.
Có lẽ, đó không phải . . .
Mộng tưởng của hắn rồi ——
Đến cấm địa, vốn phải là hắn dẫn Nữ vương đi theo .
Nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, U Minh vương theo Nữ vương, thậm chí là con đường mà Nữ vương đi trước đây hắn cũng không dám đi.
Nhưng rất an toàn, khiến hắn cũng cảm thấy bất khả tư nghị ( Bất khả tư nghị: khó tin ).
Mà ngay khi bọn họ đến cái viện kia , Nữ vương lại dừng lại ở cửa.
Bà bỗng nhiên nhắm mắt lại, U Minh vương thấy thế cũng không giục, hay là, bà nghĩ tới điều gì.
Hắn kiên nhẫn chờ, U Minh vương rất hiếm khi có kiên nhẫn như thế .
Chờ một lần này, hắn cho rằng chỉ một lúc, nhưng thời gian đã qua hơn nửa ngày .
Nữ vương bỗng nhiên mở mắt ra, hai mắt nhìn về phía U Minh vương, than thở:
"Đi thôi. . ."
Bà đi vào trước tiên, đó là một cái viện bình thường, thậm chí có vài phần đơn sơ hơn những viện khác của U Minh giới , .
Thế nhưng. . .
Viện này, cũng đã giữ rất nhiều rất nhiều năm.
Không cần thu thập, cũng không cần xử lý, nó cũng sẽ . . .
Nhìn đẹp như thế .
Nữ vương đi thẳng tới, đến một cái ghế trong đó ngồi xuống.
U Minh vương muốn ngăn cản, nhưng vừa nghĩ một chút, vẫn ngoan ngoãn ngừng miệng không nói.
Hắn biết, Nữ vương nhất định là nghĩ tới điều gì, nhưng bà ta không tự nói với mình.
Hắn hỏi, bà cũng chưa chắc sẽ nói.
"Ta có thể tự mình ở đây một lát nữa sao?"
Nữ vương bỗng nhiên ngẩng đầu, an tĩnh hỏi.
Thần sắc của bà rất an tĩnh, vô cùng an tĩnh.
Bộ dạng này, khiến U Minh vương có vài phần lo lắng.
"Được rồi. . ."
Hắn do dự một chút, vẫn đáp ứng như cũ .
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài, lúc tới cửa , bỗng nhiên quay đầu lại:
"Đừng quên, có lẽ đám người Đông Phương Ngữ Hinh đang chờ ngươi. . ."
Nữ vương an tĩnh như thế , khiến cho hắn sợ.
Mà đám người Đông Phương Ngữ Hinh cũng không theo tới đây, hắn biết người mà Nữ vương quan tâm , chỉ có mấy người bọn họ.
Cho nên, hắn mới nhắc nhở như thế .
"Được, ta biết. . . Ta chỉ là muốn sắp xếp lại một ít chuyện. . ."
U Minh vương gật đầu, nếu như ngay từ lúc đầu hắn không thể tin được, cho tới bây giờ chuyện kia . . .