Mẫn Hiểu Oánh này, hình như thật sự không liên quan với Mẫn Bá Thiên,có điều. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phải là một người dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên nàng cũng không tin tưởng toàn bộ.
Đối với Mẫn Hiểu Oánh, vẫn phải có vài phần hoài nghi . Nhưng nên có lòng phòng bị người khác, không nên có lòng hại người, nàng luôn luôn vô cùng rõ ràng!
. . . . . . . . . . . .
"Vô Tình ca ca, ca dẫn ta đi nơi này, vì sao không thấy được ma thú nha. . . . . ."
Đi vài ngày rồi , vậy mà bọn họ cũng không nhìn thấy được một con ma thú, hơn nữa, hiện tại bọn họ đã rời đi khỏi Lão sư, nếu là tiếp tục như vậy, chính mình có thể trực tiếp bị loại bỏ hay không đây .
Ô ô, nếu là như vậy, chẳng phải là bị phụ thân và nương cười cho chết à.
Tiểu nha đầu nghiệp dư thông thường càng sĩ diện, Hoan Hoan vẫn đều cảm thấy chính mình rất lợi hại, cho nên, lại càng không muốn mất thể diện ở trước mặt của Đông Phương Ngữ Hinh và Tà Dịch.
"Ái chà, Hoan Hoan, muội cũng đừng sốt ruột, chúng ta đi từ từ là tốt rồi. . . . . ."
Vô Tình cũng không cần vội, cậu cũng không phải là lần đầu tiên tới Ma Thú sơn mạch , cậu biết chỗ nào nhiều ma thú.
Hơn nữa, đến cuối cùng chuyến này so sánh là ma hạch thu được.
Mà ma hạch của ma thú phía trong và ma thú bên ngoài không giống, nếu ngươi muốn mua trước một ít ở bên ngoài để chuẩn bị cho tốt, vậy sai lầm rồi.
Đây là một loại ma thú đặc thù. Ma hạch của chúng có điểm khác biệt rất lớn với bên ngoài, trưởng lão của học viện liếc mắt một cái liền nhận ra!
"Ai, muội chỉ lo lắng chúng ta bị rớt vòng đấu loại. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan vô cùng lo lắng, Vô Tình an ủi:
"Chúng ta bắt con ma thú cấp bậc cao chút là được rồi. . . . . ." Tiểu Hoan Hoan thật đáng yêu, rất hấp dẫn, cậu lớn như vậy, lần đầu tiên gặp được tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà?
"Thật vậy chăng?"
Nghe thấy bắt ma thú cấp bậc cao chút, Hoan Hoan bắt đầu vui vẻ, Vô Tình cười nói:
"Hoan Hoan, tiểu hồ ly của muội cũng thật đáng yêu a. . . . . ."
Hơn nữa, rất nhỏ.
Vốn dĩ cậu cũng từng gặp tiểu hồ ly có bộ lông trắng thế này, nhưng không nhỏ như vậy.
Ánh mắt của tiểu hồ ly này đặc biệt xinh đẹp, hắn cũng không dám liên tục nhìn đôi mắt của nó, nếu nhìn thẳng, thực dễ dàng khiến người ta mê hoặc.
"Đó là tất nhiên. . . . . . Nhạc Nhạc chính là sủng vật của muội . . . . ."
Hoan Hoan đắc ý ngẩng đầu lên, mặc dù bây giờ tiểu Nhạc Nhạc không lợi hại, nhưng bé biết nó lớn lên sẽ trở thành lợi hại .
Tiểu Nhạc nhạc của bé, sẽ không kém hơn so với sư tử của cha nương.
"Hì hì, Hoan Hoan, muội cả ngày ôm nó có mệt không . . . . . ."
Vô Tình đã muốn bế tiểu hồ ly từ lâu, chẳng qua là tính cách Nhạc Nhạc rất giống người, nó không thích người ngoài bế nó.
"Không mệt đâu. . . . . . Nhạc Nhạc lại không nặng. . . . . ."
Hoan Hoan đang nói, bỗng nhiên cảm thấy thân mình tiểu Nhạc nhạc cứng đờ, lỗ tai của nàng đều dựng thẳng lên.
Nó đột nhiên biến hóa, Hoan Hoan cảm nhận sâu sắc nhất, Hoan Hoan bất an cúi đầu, Nhạc Nhạc nói :
"Hoan Hoan, có ma thú. . . . . ."
Nhạc Nhạc trao đổi với Hoan Hoan, họ nói chỉ chính họ hiểu, người khác tất nhiên không biết.
Hoan Hoan vừa nghe đến ma thú, cả người đều hưng phấn : "Thật sự?"
"Ma thú này rất lợi hại , ước chừng khoảng bốn giai. . . . ."
Ma thú lợi hại? Tốt lắm, có tính khiêu chiến. Hoan Hoan xoa tay, bé cũng vẫn chưa có cơ hội tự mình biểu diễn, cuối cùng bây giờ có thể động thủ .
"Hoan Hoan, muội làm sao vậy?"
Vô Tình đang nói chuyện với Hoan Hoan, chợt thấy nàng hưng phấn như vậy, tựa như là đánh máu gà, cậu tò mò hỏi.
"Ma thú. . . . . . Ma thú. . . . . . Vô Tình, muội nghe thấy được khí tức của ma thú. . . . . ."
Hoan Hoan hưng phấn nói xong, lần đầu tiên tự mình đối phó một con ma thú lớn, bé làm sao có thể không hưng phấn?