Lúc này, một đám sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, hận không thể chạy nhanh trốn đi.
Mà trên thực tế, bọn họ cũng làm như vậy, lén lút đã nghĩ né ra, nhưng vừa đến cửa, một bóng dáng xinh đẹp vừa vặn đi tới:
“Nha, mới sáng tinh mơ sao lại náo nhiệt như vậy? Các ngươi đây là muốn làm cái gì vậy?”
Người này......
Không phải người khác, dĩ nhiên là......
Đông Phương Ngữ Phượng sợ ngây người...... Nàng gắt gao nhìn chằm chằm cửa, nhìn người vốn phải đang nằm trên giường --
Đông Phương Ngữ Hinh, nàng làm sao có thể xuất hiện?
Nàng không phải là cùng Tứ vương gia ở trên giường sao?
“Ngươi...... Ngươi......”
Không biết nên hình dung tâm tình của nàng như thế nào, đó là một loại chênh lệch rất lớn, theo vui vẻ đắc ý đến thất vọng khiếp sợ, các loại không thể tin được.
“Ssao vậy, đại tỷ nhìn đến muội muội liền khiếp sợ như vậy?”
Đông Phương Ngữ Hinh vô tội cười, Hoan Hoan khoan khoái chạy tới, ngẩng đầu, làm nũng nói:
“Nương, phụ thân không phải nói để người ngủ nhiều một chút sao? Sao người lại tới đây......”
Lời này vừa nói ra, khiếp sợ cũng không còn là Đông Phương Ngữ Phượng.
Đông Phương Trình âm thầm nói, trách không được Nhân vương nhìn đến y phục của Đông Phương Ngữ Hinh ở trong phòng hắn cũng không tức giận, thì ra là, Nhân vương đã sớm biết, ngời đang ở trên giường này, căn bản không phải Đông Phương Ngữ Hinh.
Chẳng qua, điều này cũng không kỳ quái, nha đầu kia hiện tại so cá chạch còn trơn trượt, Đông Phương Ngữ Phượng có thể thiết kế đến nàng?
Hắn cũng không dám tin tưởng.
Chẳng qua, người trên giường không phải Đông Phương Ngữ Hinh, vậy sẽ là ai?
“Nương không phải nghĩ đến con sao? Hoan Hoan nhà ta thích gặp rắc rối, hôm nay có thể không ngoan a?”
Vô cùng thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan, Hoan Hoan vôi vàng như gặp may cười nói:
“Không có không có, thật sự không có......”
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nhìn về phía Nhân vương:
“Chuyện bên này còn chưa tốt sao? Không phải nói muốn trở về sớm một chút sao? Sao còn chưa xử lý xong?”
Tướng quân phủ, rất ghê tởm, một chút nàng cingx không muốn ở lại.
“Ngươi xem này ......”
Nhân vương chỉ chỉ y phục trên đất, Đông Phương Ngữ Hinh khiếp sợ há miệng:
“Này...... Cái này làm sao là đồ của ta?”
Mọi người triệt để không nói gì, Đông Phương Ngữ Hoa một mặt tức hận nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, không rõ nàng vì sao mệnh lại tốt như vậy --
Nàng nhìn ra, Nhân vương thật sự rất thích nàng ta, rất bảo vệ nàng ta.
Không giống như là chính mình, tuy rằng đã là người của Tứ vương gia, nhưng Tứ vương gia......
“A...... Ngươi là ai? Làm sao có thể là ngươi......”
Trên giường, trong màn, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu to, thanh âm kia, tất nhiên là của Tứ vương gia.
Sau đó, màn vừa động, một bóng dáng toàn thân xích loã (trần truồng) bay ra, không phải tự mình bay ra, mà là bị người đá ra.
Thân thể nàng trần truồng, toàn thân, không một mảnh vải, bởi vì mau chóng rơi xuống đất, nàng đau ôi một tiếng.
Nhìn thân hình trần truồng trên đất, nhìn thân mình vốn dĩ trắng nõn lúc này đã đầy dấu vết xanh xanh tím tím, không cần nghĩ cũng biết từng đã phát sinh cái gì......
Nhưng mà, điều này không quan trọng, quan trọng là, lúc này, nữ nhân này đã tỉnh lại, nàng khó khăn ngẩng đầu, khuôn mặt kia, thế nhưng......
“Tưởng Văn Cầm, sao lại là ngươi?”
“Mẫu thân, sao lại là người......”
“Tướng quân phu nhân, ngươi......”
Mấy thanh âm cùng nhau hô lên, không người nhìn đến, dưới mặt nạ vàng óng ánh kia, khóe môi hơi hơi gợi lên, đó là một độ cong cực kì tàn nhẫn.
[kỳ thật, ách không ngờ biến thái như vậy a, mẹ vợ cùng con rể......]