"Ngô trưởng lão, không cần xúc động. . . . . ."
"Nha đầu kia được, ta muốn . . . . . ."
Ông có thể không kích động sao? Nha đầu kia nếu bồi dưỡng thật tốt, vậy . . . . .
Tiền đồ không thể hạn chế nha.
"Nha đầu kia có chủ . . . . . ."
Hạ trưởng lão vô cùng ai oán nói, Ngô trưởng lão vừa nghe nhướng mày:
"Người nào dám cướp người cùng ta, kẻ đó không muốn sống hay sao? ? ?"
Ông đúng là nổi danh tính tình không tốt, ai dám đối nghịch với ông . . . . .
Nhiều năm không thấy được hạt giống như vậy, lúc này ông tuyệt đối không thể buông tha .
Tiểu nha đầu, cháu là của ta! Ngô trưởng lão âm thầm nói.
"Cái kia. . . . . . Ngô trưởng lão, là Chích lão nói . . . . . ."
Hạ trưởng lão lau mồ hôi, việc này thật không dễ làm nha, người này sẽ không dễ đối phó.
" Chích lão nào. . . . . . Hắn dám cướp người với ta?"
Ngô trưởng lão hừ mũi một tiếng, bỗng nhiên nghĩ cái tên này có phần quen thuộc, Chích lão, Chích lão. . . . . . Đây không phải là. . . . . .
Cái lão già rất ít ra mặt kia hay sao?
"Ngươi nói là Chích lão kia?"
Sắc mặt Ngô trưởng lão tối sầm, Hạ trưởng lão khó khăn gật đầu, trừ bỏ bà ấy, ai dám gọi là Chích lão chứ.
" Làm sao cái lão già đó có thể biết nha đầu kia được? Làm sao có thể là bà ta chứ?"
Ngô trưởng lão thế nào rồi , trên đời này ai dám đối nghịch với họ, chẳng lẽ sống không kiên nhẫn rồi ?
"Chà. . . . . . cái này. . . . . ."
Ông làm sao có thể biết, một tiểu nha đầu, thế nhưng kinh động Chích lão, thế giới này quá điên cuồng .
"Quên đi, nha đầu kia cũng như vậy, ta mới không cần muốn đâu?"
Hạ trưởng lão bĩu môi, Ngô trưởng lão, ông thế này có tính là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh hay không nhỉ?
"Không phải còn có một cuộc thi quan trọng sao? Bắt đầu nhanh lên. . . . . ."
Trong lòng có phần buồn bực, dù sao, người trong lòng ông bị người đoạt đi rồi, ai.
Hạ trưởng lão vội vàng gật đầu, ông nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, ý bảo đến phiên nàng lên rồi.
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, thong dong tiêu sái lên đài cao.
Cuộc thi của Luyện Đan Sư Lục giai trở lên, bởi vì có khó khăn , cho nên cho phép người dự thi tự mình mang đan lô và dược liệu, tự mình quyết định muốn luyện chế đan dược gì.
Trên đài cao có đan lô vừa nãy Hoan Hoan đã dùng qua, Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục dùng thẳng là được rồi.
Đông Phương Ngữ Hinh vừa đi lên, tiểu nha đầu chạy đến chỗ ngồi của trưởng lão, lần trước bé đúng là biết lời nói của ai có nghĩa , trực tiếp đến chính giữa, lôi kéo quần áo của Ngô trưởng lão, làm nũng nói :
"Gia gia, con muốn ở bên người nương của con học một chút, có thể chứ?"
Tiểu nha đầu này, thật là một tiểu quỷ tinh quái.
Thân thể mềm mại, giọng nói ngọt ngào, gọi xong trái tim Ngô trưởng lão đều mềm nhũn.
Nha đầu kia nếu là đồ đệ của mình sẽ thật tốt nha
Chính là đáng tiếc, bị bọn họ đoạt đi rồi, ô ô, trong lòng Ngô trưởng lão cực kỳ không cam lòng.
"Gia gia. . . . . . Có thể chứ?"
Tiểu nha đầu thấy Ngô trưởng lão không đáp ứng, tiếp tục nhõng nhẽo mạnh mẽ kéo dài thời gian.
Tiểu nha đầu này vừa rồi đã qua cuộc thi Luyện Đan Sư tam giai, việc này đã thật không dễ dàng . .
Bé đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, vốn không có vấn đề gì.
Dù sao cuộc thi lục giai hoặc là thất giai, một Luyện Đan Sư tam giai muốn gì cũng không giúp được.
Ngô trưởng lão nghĩ một chút, cúi đầu nhìn tiểu Hoan Hoan, cười nói:
"Cháu muốn đến nhìn cũng có thể. . . . . . Nhưng mà, không thể quấy rối nhé. . . . . ."
Lời này vừa ra, khiến rất nhiều người nghe được giọng nói, vì thế, bọn họ đều ngổn ngang trong gió.
Mọi người đều biết, tính tình của Ngô trưởng lão không tốt, lúc bình thường, khuôn mặt luôn cứng nhắc, thần sắc thật nghiêm túc, ngươi khì nào thì gặp qua ông ta như vậy . . . . . .
Hòa ái dễ gần ?
"Được mà. . . . . . Con sẽ không đâu . . . . ."