Khinh thường đánh giá Đông Phương Ngữ Hoa, không thể không nói, người này thật sự là ngu ngốc.
Có câu nói như thế nào nhỉ? Ngực to nhưng không có não, Đông Phương Ngữ Hoa hiển nhiên chính là loại này.
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi sẽ thật sự không dám đi?”
Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh không đáp ứng, Đông Phương Ngữ Hoa lại càng đắc ý, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười:
“Không phải ta không dám mà là ngươi, không xứng......”
Không muốn để ý tới nữ nhân không có đầu óc này, Đông Phương Ngữ Hinh vừa định đi, lại bỗng nhiên nghe được thanh âm không vui của phu nhân Tưởng Văn Cầm:
“vừa mới hồi phủ liền ầm ĩ cái gì đây? Một hồi phụ thân các ngươi trở về, để hắn nghe thấy lại phiền lòng. Các ngươi hai cái nha đầu này, thật không biết hiếu thuận ?”
Chụp cho nàng cái mũ này cũng thật không nhỏ, vừa mới về nhà, còn chưa có vào phòng? Đã bị mang danh bất hiếu.
“Đại nương nói đùa, Ngữ Hinh trở về vốn là muốn đi nghỉ ngơi , chính là không cẩn thận gặp được dã cẩu chặn đường sủa loạn, nhất thời phải ứng phó a......”
Chặn đường dã cẩu......
Đông Phương Ngữ Hoa nghe xong rất muốn xông tới vả miệng Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng lại cố tình bên người nàng có hai cái nha đầu lợi hại, nàng chỉ có thể hung hăng trừng mắt Đông Phương Ngữ Hinh kêu lên:
“Nương, ô ô...... Nhị tỷ khi dễ ta......”
Lúc này Tưởng Văn Cầm đến gần , cũng nhìn thấy khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hoa kia sung lên, âm thầm nhíu mày:
“Ngữ Hoa, này, mặt ngươi là thế nào?”
Vừa nói xong, bà làm bộ như không biết nhìn Đông Phương Ngữ Hoa.
Kỳ thật nơi này chỉ có hai người là Đông Phương Ngữ Hinh cùng Đông Phương Ngữ Hoa, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra .
“Nương, là nhị tỷ...... Vừa mới Ngữ Hoa nhìn thấy nhị tỷ trở về liền cao hứng mới chạy tới ân cần thăm hỏi vài câu, nhưng nhị tỷ không nói hai lời liền đánh Ngữ Hoa vài cái bạt tai......”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng , tuyệt đối là im lặng .
Nàng đã từng gặp qua người đổi trắng thay đen , nhưng chưa thấy qua người nào lật mặt nhanh như vậy .
Nàng cũng đã gặp qua người không biết xấu hổ , nhưng không nghĩ tới sẽ gặp người không biết đến xấu hổ như vậy.
Đông Phương Ngữ Hoa này, thật quá vô sỉ, nàng lúc trước thế nào liền không phát hiện bên người có một người cực phẩm như vậy đây?
“Ngữ Hinh, đây là ngươi không đúng rồi, Ngữ Hoa là hảo tâm, ngươi thế nào có thể......”
Nghe thấy Ngữ Hoa lên án, Tưởng Văn Cầm trong lòng âm thầm đắc ý, xú nha đầu này tuy rằng hiện tại có chút thê thảm, nhưng cũng không phải quá ngu ngốc, lúc này có thể làm dảm nhuệ khí của Đông Phương Ngữ Hinh cũng tốt.
bà một mặt đau lòng xem khuôn mặt của Ngữ Hoa, thương xót nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, tựa hồ, Ngữ Hinh thật là cái người tội ác tày trời .
“Nương, ngươi có biết trên đời này cái gì là dày nhất không?”
Nhìn đến nương bị người oan uổng, Hoan Hoan luôn luôn im lặng liền chớp chớp đôi mắt nhỏ, hồn nhiên hỏi.
“Ngạch...... Hoan Hoan, nương không biết a...... Con nói cái gì là dày nhất vậy?......”
Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe Hoan Hoan nói trong lòng liền cười trộm, tiểu nha đầu này, thật sự là khả ái , bé thật đáng yêu chết đi được.
“Nương hảo ngốc , gì đó dày nhất, tự nhiên là da mặt ......”
Hoan Hoan vui vẻ lắc đầu, chỉ chỉ Đông Phương Ngữ Hoa, một mặt nghiêm cẩn nói:
“Hoan Hoan lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ như vậy, khi dễ mẫu thân còn làm ngạ lang (sói đói) đi trước cáo trạng......”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng. nữ nhi nàng, thật sự là mắng chửi người cũng không mang theo một chữ thô tục.
Chính là, tiểu hài tử thì không nên loạn dùng thành ngữ a.
“Hoan Hoan, là ác nhân đi trước cáo trạng, không phải đói sói nga...... Bất quá Hoan Hoan nói không sai, dùng nó cơ bản là chính xác......”
ở trên trán tiểu nha đầu hôn một cái tán dương lại nhìn Đông Phương Ngữ Hoa đang hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng vừa mới cáo trạng, Đông Phương Ngữ Hinh mặc kệ phản bác thế nào nhưng lúc này ở đây trên mặt nàng đúng là có thương tích, tiện nữ nhân này cũng sẽ có tội.