Chớ không phải là, hắn đã vượt qua cả lão già kia đấy chớ?
Không, không có khả năng .
Ông trời, sẽ không tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể cho hắn có đứa nhỏ ưu tú như vậy đây?
“Không sai, rất khó được ngươi nhớ rõ ta như vậy......”
Uất Trì Tà Dịch thản nhiên cười, đúng ở lúc này, một hắc y nữ tử đi vào, nàng đi đến bên người Uất Trì Tà Dịch, đứng lại.
“Đắc thủ rồi?”
Nhìn cũng không thèm nhìn Mẫn Hằng liếc mắt một cái, nữ tử ngẩng đầu nhìn Uất Trì Tà Dịch, nhẹ giọng hỏi.
“Ân......”
Uất Trì Tà Dịch thản nhiên trả lời, đôi mắt kia vốn là âm lãnh vô tình , nhưng lại bởi vì nhìn thấy nữ nhân này mà nhu hòa đi không ít.
“Thời gian cấp bách, dẫn hắn đi thôi......”
Nữ tử chậm rãi mở miệng, Mẫn Hằng, bị bọn họ triệt để không nhìn đến--
“Đây là nữ nhân ngươi từ bên ngoài tìm đến?”
Mẫn Hằng hung hăng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, chuyện tình của Đông Phương Ngữ Hinh hắn rất rõ ràng, thời điểm lần trước,nàng đã khiến Mẫn Bá Thiên ăn nhiều đau khổ.
“Thế nào? Đảo chủ có ý kiến?”
Hắc y nữ tử kia chính là Đông Phương Ngữ Hinh, nàng quay đầu nhìn Mẫn Hằng, không vui nhăn nhíu mày.
“Uất Trì Tà Dịch, ta nghĩ đến ngươi có bao nhiêu lợi hại, nguyên lai bất quá cũng chỉ là như thế, thế nhưng lại phải nhờ một nữ nhân bên ngoài trợ giúp......”
“Thật sự là huyên náo......”
Đông Phương Ngữ Hinh không vui chu miệng, tay vừa nhấc, một viên dược liền bay đến trong miệng Mẫn Hằng, hắn cuống quít muốn nhổ ra, nhưng......
Uất Trì Tà Dịch cách không đánh cằm hắn một cái, miệng hắn không tự giác đóng lại, viên dược cũng liền nuốt luôn xuống dưới.
“Ngươi......”
Không thể tưởng được hắn thế nhưng bị người mạnh mẽ rót thuốc, Mẫn Hằng trong lòng thật hận.
“Người này phóng rắm thực thối, như vậy liền sạch sẽ hơn một chút......”
Đông Phương Ngữ Hinh vỗ vỗ tay, Mẫn Hằng tức giận tới muốn đánh người:
“Ngươi đồ ác độc ...... gâu gâu gâu......”
Nửa câu sau của hắn bỗng nhiên không nói thành lời mà lại thành tiếng cẩu kêu......
Mẫn Hằng hoảng sợ trừng lớn mắt, đây là hắn đang nói chuyện?
Không thể tin được, không thể tin tưởng......
“Gâu...... gâu...... gâu...... gâu...... gâu gâu......”
Hắn muốn nói cái gì, cũng mặc kệ hắn muốn nói cái gì, xuất khẩu đều chỉ có một thanh âm gâu gâu đơn điệu buồn cười mà thôi.
Hắn đã từng là bá chủ Đệ nhất, nhưng lúc này, thanh âm......
Tuy rằng giờ phút này không phải thời điểm để cười, nhưng Uất Trì Tà Dịch vẫn nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Uất Trì Tà Dịch, Mẫn Hằng lại càng tức giận, hai mắt hắn trừng mắt nhìn hắn, chính là, hai người ai mà thèm quản hắn tức giận hay không tức giận chứ?
“Hinh Nhi, nàng thật sự là rất nghịch ngợm ......”
Thời điểm vừa rồi, hắn chỉ là theo bản năng mà phối hợp.
Đông Phương Ngữ Hinh ra đan dược, hắn tự nhiên phải giúp nàng, đó là thói quen không thể sửa .
Về phần đó là dược vật gì?, tác dụng của nó là gì?, Uất Trì Tà Dịch căn bản chẳng cần biết.
Đừng nói là cấp Mẫn Hằng , chính là Đông Phương Ngữ Hinh có nhét vào miệng của hắn, hắn cũng sẽ không nghĩ ngợi mà nuốt luôn xuống.
Nhưng hắn không thể tưởng được, trên đời này cư nhiên lại có dược vật như vậy.
“Ha ha, đột nhiên mất......”
Đông Phương Ngữ Hinh hắc hắc cười, nàng kỳ thật chính là cố ý .
Mẫn Bá Thiên làm hại Thiên Thương đảo gần như bị diệt vong, trả thù của nàng đã xem như là nhẹ nhất .
Này hai ngày bọn họ tuy rằng cũng giết không ít người của Phác Dương Sơn, nhưng cùng Mẫn Bá Thiên so sánh, vẫn còn kém rất nhiều.