Mục lục
Chí tôn thiên hạ - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cũng không có khả năng làm gì Sát Đế.

"Nhóc con ngươi thì biết cái gì, ngươi hiểu gien hoàn mỹ là gì không? Kẻ nhìn thấy cơ thể của ta, chỉ cần là đàn ông thì sẽ không thể chịu đựng được!" Sát Đế ngạo nghễ nói.

"Vậy sao ta nhìn ngươi lâu như vậy, cũng không cảm thấy nhịn không được?" Lâm Hiên trợn mắt.

"Khụ khụ, đó không phải bởi vì vi sư chỉ còn lại linh hồn sao, nếu thân thể vi sư còn ở đây, bảo đảm thằng nhóc ngươi vừa nhìn qua là sẽ muốn khi sư diệt tổ!"

"Sư phụ, người đã từng nói, chỉ cần còn lại có một tế bào đều có biện pháp sống lại, vậy ta có thể hồi sinh ngài hay không?" Lâm Hiên cắn răng nói.

"Ài, cũng có thể... Chỉ là quá khó khăn, vi sư phiêu bạt vũ trụ nhiều năm như thế, cũng không có gặp được bảo vật như vậy. Ngươi còn chưa thể lý giải được sự cường đại của vi sư, nếu muốn chứa được linh hồn của vi sư, vậy phải cần một thân thể tuyệt thế không gì sánh được!"

"Thế nào mới tính là thân thể tuyệt thế?" Lâm Hiên hỏi.

"Ta nói như vậy đi, cộng tất cả sinh mệnh lực của Lam Tinh, cũng không đủ!"

"Sư phụ, không phải sư phụ đang khoác lác chứ?" Lâm Hiên nuốt nước miếng nói.

Sinh mệnh của tất cả mọi người trên Lam Tinh, đó là mấy tỷ thậm chí hơn mười tỷ người.

Đây là sinh mệnh lực khổng lồ cỡ nào?

Vậy mà còn không cách nào thừa nhận thần hồn của Sát Đế.

"Ha ha, nhóc con ngươi là ếch ngồi đáy giếng, thế giới này còn lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Tuy rằng vi sư cường đại, nhưng cũng không phải là người mạnh nhất, có nhiều người còn cường đại hơn vi sưu. Hơn nữa một vài cường giả siêu cấp cực kỳ cá biệt, có lẽ sinh mệnh toàn bộ ngân hà hệ cộng lại cũng kém hơn sinh mệnh lực của những cường giả kia. Khụ khụ, thời gian của ta cũng sắp đến, mẹ nó thật sự không cam lòng mà..." Trên mặt Sát Đế hiện lên vẻ tiếc nuối.

Nàng phiêu bạt vạn năm ở trong hư không, rốt cục là sắp hao hết thần hồn cuối cùng.

Sở dĩ vẫn không rời khỏi Côn Luân Thần Sơn, chính là bởi vì thần sơn này có linh khí dồi dào.

Một khi rời đi, thần hồn của nàng sẽ tiêu tán nhanh chóng.

Nhưng cho dù có Côn Luân Thần Sơn trợ giúp, linh hồn của nàng cũng đến bờ vực sắp tiêu tan.

Nếu không, Lâm Hiên vừa rồi cũng sẽ có thể chạm vào nàng.

"Sư phụ, mặc kệ khó khăn cỡ nào, ta nhất định phải xây lại thân thể cho người!" Lâm Hiên nói như chém đinh chặt sắt.

"Ha ha, nhóc con ngươi có lòng là được rồi, ta không trông chờ chuyện xây lại thân thể. Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết nhanh như vậy. Coi như là chút tàn hồn này cũng có thể duy trì một, hai mươi năm. Chẳng qua, ta cần ngủ say phần lớn thời gian, vừa rồi ta đang ngủ ngon, nhóc con ngươi quấy nhiễu giấc mơ đẹp của ta, đáng ghét!" Hai tay Sát Đế chống thắt lưng, tỏ vẻ mạnh mẽ.

Kỳ thật Lâm Hiên biết Sát Đế chỉ muốn làm cho không khí thoải mái một chút.

Không muốn hắn ta cảm thấy nặng nề như vậy.

"Đúng rồi, sao nhóc con ngươi đột nhiên trở lại, cút đi, ta không cần ngươi, ngươi xuống núi tỏa sáng rực rỡ là được!" Sát Đế tiếp tục nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK