“Vậy, đi thôi, hai chúng ta nói chuyện riêng.” Trần Tú nói với Lâm Hiên.
“A Tú, bà muốn làm gì?” Ninh Phú Quý có chút nghi hoặc.
"Tôi làm cái gì còn phải báo cáo cho ông à?” Trần Tú lườm Ninh Phú Quý một cái.
Ninh Phú Quý xấu hổ, mặt đều đỏ lên.
Đây là một chút mặt mũi cũng không cho hắn.
"Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Hiên, được không?" Ninh Hinh khẩn cầu nói.
"Cái gì khó xử không khó xử? Còn chưa gả cho Lâm Hiên, đã muốn giúp nó nói chuyện, về sau có phải trong mắt con không có mẹ như ta hay không!” Trần Tú trừng mắt nhìn Ninh Hinh:
"Ta đương nhiên là vì tốt cho con. Lâm Hiên, đi theo tôi!" Trần Tú đi vào phòng trước.
Lâm Hiên cũng đi theo vào.
Sau khi Lâm Hiên vào, Trần Tú liền đem cửa phòng đóng lại.
"Lâm Hiên, tôi biết, Tiểu Hinh đặc biệt thích cậu, bằng không nó cũng sẽ không vì cậu mà cùng Thẩm Ngạo Tuyết đối nghịch. Tiểu Hinh vì cậu chịu khổ nhiều như vậy, ngươi cũng không muốn Tiểu Hinh sau này sống không hạnh phúc đúng không?" Trần Tú nói với Lâm Hiên.
"Yên tâm đi dì, cháu nhất định sẽ làm cho Ninh tỷ hạnh phúc!"
Trần Tú hừ lạnh một tiếng, nói:
"Cậu cho, làm sao cho? Cậu mất đi một quả thận, sẽ không thể cho Tiểu Hinh hạnh phúc được!"
“Cậu nghĩ lại xem, đàn ông thiếu một quả thận, chẳng khác nào mất nửa cái mạng. Trên cơ bản cũng không làm được công việc nặng nhọc. Cậu là một người đàn ông, chẳng lẽ còn muốn sau này Tiểu Hinh nuôi sống cậu hả?”
"Cho dù Tiểu Hinh thật sự nguyện ý nuôi sống cậu, vậy cậu cũng phải để Tiểu Hinh làm một người phụ nữ bình thường đúng không? Thẩm Ngạo Tuyết vì sao không coi cậu là người? Còn không phải bởi vì cậu thiếu thận, không có biện pháp đáp ứng thứ nhu cầu của cô ta.”
Trần Tú biết cuộc sống của Lâm Hiên ở Thẩm gia sẽ không dễ chịu.
Dù sao, một thằng con rể vô dụng, ai sẽ quan tâm đến hắn?
Ngay cả ăn cơm cũng không có tư cách lên bàn.
"Dì, cháu biết, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, nhưng xin dì tin cháu, cho cháu chút thời gian, nhất định sẽ chứng minh cho dì thấy, cháu có năng lực đó." Lâm Hiên trầm giọng nói.
Trần Tú thấy Lâm Hiên còn không chịu bỏ cuộc, lắc đầu, nói:
"Cậu gặp qua Đoàn Vũ rồi. Hắn y thuật giỏi, nhà giàu, đẹp trai cao to. Tại sao tôi không chọn hắn mà phải tốn thời gian cho cậu?”
“Tôi không đòi hỏi cậu điều gì khác, nhưng ít nhất cậu… Nếu cậu là một ngườiđàn ông bình thường, vậy cầm lấy cái này rồi thể hiện đi.”
Trần Tú nói xong đưa một chiếc máy tính bảng bị vỡ màn hình cho Lâm Hiên.
Lại để cho Lâm Hiên đeo tai nghe.
Lâm Hiên rất khó hiểu, không biết Trần Tú muốn làm gì.
Nhưng vì để cho Trần Tú tiếp nhận mình, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
"Xem hết những thứ bên trong đi." Trần Tú nói.
Lâm Hiên nhấn vào đoạn phim, mở lên.
Sau đó cả người đông cứng lại.
"Dì Trần..." Lâm Hiên cực kỳ xấu hổ.
"Đừng nói chuyện, chỉ cần xem, vặn âm lượng lớn nhất!" Trần Tú nhẹ giọng quát.