Nhưng nếu Kim Linh Khê nhìn thấy phản ứng hiện tại của Lâm Hiên sau khi biết nàng chết, có lẽ sẽ cảm thấy nàng chết cũng không hối hận!
Vù! Vù ! Vù!
Lúc này, một chiếc trực thăng từ xa bay tới, bay qua đầu mọi người.
"Là trực thăng của Thư vương phủ." Có người nhận ra liền nói
“Thư Thành Vũ ở trên đó sao?” Lâm Hiên lạnh lùng hỏi.
"Ta, ta không biết..." Binh sĩ sắc mặt tái nhợt nói.
Ánh mắt Lâm Hiên lúc này đã giống như dã thú.
Chỉ là bị hắn liếc một cái, cũng cảm giác được một trận kinh hồn bạt vía.
“Anh Đào, giúp ta hỏi một chút, Thư Thành Vũ kia, có ở trên trực thăng hay không!” Lâm Hiên hướng về phía Anh Đào nói.
"Lâm Hiên..." Anh Đào còn muốn khuyên nhủ Lâm Hiên.
“Nhanh lên!” Lâm Hiên quát lên, cực kỳ quyết liệt.
Anh Đào không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho tổng đội trưởng Long tổ Long Thu Vũ.
Chiếc trực thăng kia, nhất định là tới đón tiểu quận chúa.
Hỏi Long Thu Vũ, nhất định biết Thư Thành Vũ có ở trên trực thăng hay không.
"Xin chào Long đội trưởng, tôi là võ quan của Kim Châu chủ, Anh Đào. Tôi muốn hỏi một chút, Thư vương gia có tới đón tiểu quận chúa hay không?"
“Có. Thư vương gia tự mình đến đón Thư Y quận chúa. Có chuyện gì vậy?” Long Thu Vũ nói.
“Không có việc gì đâu! Cám ơn cô.” Anh Đào trực tiếp cúp máy.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Hiên vẻ mặt âm trầm nhìn chiếc trực thăng đã bay đi rất xa.
"Lâm Hiên, quên đi, trực thăng đã bay xa..." Anh Đào thở dài nói.
Cho dù Thư Thành Vũ thật sự ở trên trực thăng thì sao?
Trực thăng cách mặt đất một hai, ngàn thước, coi như là có vũ khí hạng nặng, Lâm Hiên cũng không có khả năng bắn hạ trực thăng được.
Nhưng mà, Lâm Hiên cũng không có nói gì.
Hắn nhặt một hòn đá từ dưới đất lên.
“Hắn ta định làm gì? Đừng nói là muốn ném hạ trực thăng bằng viên đá này chứ?”
“Ở khoảng cách này, súng bắn tỉa còn gần như không thể bắn trúng nữa là…”
"..."
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Lâm Hiên.
Nếu người khác làm hành động này, có lẽ họ sẽ chế giễu nó. Nhưng Lâm Hiên thì khác.
Bọn họ vừa mới thấy rõ ràng Lâm Hiên đáng sợ đến cỡ nào.
Chỉ với một tiếng gầm cũng có thể gầm sập cả một tòa nhà!
Tuy là một tòa nhà cũ. Nhưng điều này cũng đủ khủng khiếp rồi!
Vút!
Lâm Hiên trực tiếp ném hòn đá trong tay lên trời, giống như ném một con chim sẻ về chiếc trực thăng kia.
Nhưng trong tích tắc, tốc độ hòn đá lại vượt qua tốc độ âm thanh gấp mấy lần.
Một ngọn lửa được thắp sáng trên bầu trời.
Tốc độ khủng khiếp làm cho hòn đá tự bốc cháy khi cọ sát với bầu khí quyển.
Một đường cong xinh đẹp xẹt qua trong mắt mọi người. Giống như sao băng.
Đáng tiếc, hòn đá còn chưa đụng phải trực thăng, đã bị thiêu đốt hầu như không còn.
Mọi người kinh hãi nhìn, nếu hòn đá đủ lớn, có lẽ nó có thể đâm trúng chiếc trực thăng.
Đây vẫn là con người sao?
Một viên đá ném bằng tay mà nhanh hơn một viên đạn bắn tỉa?
Lúc này, Lâm Hiên lại nhặt lên một tảng đá lớn hơn.
Một lần nữa ném vào trực thăng!
Ầm!
Tảng đá ngay lập tức biến thành một quả cầu lửa.
Nó vẫn tự bốc cháy, nhưng không có hoàn toàn bị đốt hết.
Hòn đá đập vào trực thăng.
Trúng đích!
Thực sự trúng mục tiêu.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều kinh ngạc.
Đặc biệt, một trong số họ có kính viễn vọng trong tay.
Nhìn thấy Lâm Hiên ném ra tảng đá, chuẩn xác trúng trực thăng.
Thật không may. Khi đá trúng mục tiêu, nó đã trở nên rất nhỏ, bởi vì gặp phải nhiệt độ cao. Phát nổ ngay lập tức.
Chỉ lưu lại một vết lõm trên bề mặt trực thăng.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Thư Thành Vũ thần sắc biến đổi.