Tuy nhiên, ngay thời điểm này.
Đột nhiên Đế Manh phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Hiên đã móc thận của Đế Manh ra.
Đế Manh lập tức ôm chiếc bụng đang chảy máu, nhìn Lâm Hiên với vẻ mặt hoảng sợ.
Nhìn người đàn ông đang cầm quả thận của mình trong tay.
Cô hoàn toàn không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Đế Lôi cũng sợ ngây người.
Chợt trên mặt cô xuất hiện vẻ cười khổ. Xem ra chủ nhân của cô thực sự tàn nhẫn.
Không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
May mắn thay lúc đó cô thần phục nhanh chóng, nếu không e rằng hiện tại cô cũng là người chỉ còn một bên thận.
Tuy nhiên, mặc dù Lâm Hiên móc thận của Đế Manh ra nhưng cũng không bóp nát nó.
Anh nói một cách thờ ơ: “Đây là Đế Thiên Tông các ngươi nợ ta, nhưng nể tình ngươi là bạn thân người hầu của ta, nên có chút trừng phạt thôi.”
Nói xong, Lâm Hiên trả thận về cơ thể Đế Manh.
Chỉ một lát sau, vết thương khủng bố trên bụng Đế Manh đã khôi phục bình thường trở lại.
Điều này khiến cho Đế Manh cảm thấy mình như đang nằm mơ.
“Lôi Lôi, chuyện này… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra...” Đế Manh kinh hồn chưa định.
“Haizz, kể ra thì dài lắm, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết chi tiết, đúng rồi, ngươi không phải đi tham gia yến hội sinh nhật trưởng lão Đế Tùng sao? Kết thúc sớm vậy?” Đế Lôi chuyển chủ đề.
“Ôi chao, đừng nói nữa, ngươi cũng không phải không biết ông già Đế Tùng kia muốn làm gì, vậy mà hắn muốn ta vẽ tranh tả thực cho hắn.” Vẻ mặt Đế Manh không nói nên lời.
“Vẽ tranh tả thực? Cho ai?” Đế Lôi hơi sửng sốt.
“Còn có thể cho ai, cho chính hắn ta chứ ai!” Vẻ mặt Đế Manh ghê tởm.
Nhưng đối phương là trưởng lão, còn cô chỉ là chấp sự.
Cô không dám từ chối thẳng, vì vậy cô chớp lấy thời cơ chuồn đi.
“A, đúng rồi, Lôi Lôi, bức tranh tả thực ta sẽ cho ngươi còn thiếu chút nữa, nó vẫn còn chưa hoàn thành. Ngươi đưa lại cho ta, ta giúp ngươi vẽ xong.” Có thể thấy được tâm Đế Manh rất lớn, nhanh như vậy đã quên chuyện mình vừa mới bị móc thận, bắt đầu quan tâm đến bức tranh còn dang dở của mình.
“A... Không, không cần!” Khuôn mặt xinh đẹp của Đế Lôi lập tức đỏ bừng.
“Sao lại không cần, nhất định phải làm, Lôi Lôi, ngươi biết đấy, con người ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi một bức tranh ta vẽ ra đều phải hoàn mỹ, ngươi yên tâm, ta đã nhớ rõ bộ phận chưa vẽ xong đó rồi, ngươi không cần thoát y nữa đâu.” Đế Manh còn tưởng rằng có người ngoài ở đây nên Đế Lôi ngại.
Nghe Đế Manh nói xong, Lâm Hiên nhất thời sửng sốt.
Anh nói mà, lúc trước khi quan sát bức tranh tả thực của Đế Lôi.
Anh thấy được hình như bị thiếu cái gì.
Anh còn tưởng rằng đối phương cố ý không vẽ nơi đó.
Lúc đó còn hơi hối tiếc.
Thì ra là còn chưa vẽ xong.
“Thật không cần, bức tranh, bức tranh bị mất rồi!” Đế Lôi chỉ có thể nói như vậy.
“A! Lôi Lôi, đó là tranh mà ta vẽ cho ngươi, vậy mà ngươi lại làm mất nó!” Vẻ mặt Đế Manh không vui.
“Khụ khụ!” Lúc này, Lâm Hiên ho khan hai tiếng.
Đế Manh quay đầu lại.
Sau đó, Đế Manh thấy một bức tranh đang được đặt ngay ngắn trên bàn.
“Không phải ở đây sao? Ta sẽ hoàn thành nó ngay bây giờ!” Đế Manh nói một cách hưng phấn.
Nói xong, cô liền lấy dụng cụ vẽ từ trong nhẫn trữ vật ra. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !