"Rốt cuộc tách ra được rồi!" Lâm Hiên có chút vui vẻ.
Nhưng Khương Phán đứng bên cạnh tựa hồ cũng không vui vẻ gì lắm.
Dù sao, Thẩm Ngạo Tuyết đi rồi, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.
"Mỹ nữ lớp trưởng, hai ngày này may mà có cậu." Lâm Hiên cảm kích nói.
Khương Phán lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
Lâm Hiên gọi điện thoại cho Sở Thiền Hoàng hỏi thăm tình huống một chút.
"Không tra được tin tức có liên quan đến Huyền Minh giáo, tuy nhiên, tốt nhất ngài nên đến một chuyến." Giọng nói của Sở Thiền Hoàng hơi trầm trọng.
"Được, lát nữa ta sẽ tới." Lâm Hiên nói.
"Như vậy, mỹ nữ lớp trưởng, gần đây cậu không nên đến công ty, coi như cho mình nghỉ ngơi, chờ tôi xử lý quái vật xong rồi nói sau." Lâm Hiên nói.
"Được." Khương Phán gật đầu.
"Tôi đưa cậu trở về nhé."
Lâm Hiên đưa Khương Phán về nhà.
Sau đó lập tức đi tới Phượng Hoàng điện.
Trong lúc đó, Thẩm Ngạo Tuyết không còn xuất hiện nữa.
Bị Thẩm Ngạo Tuyết quấn lấy chừng hai ngày, Lâm Hiên đã sắp có bóng ma tâm lý rồi.
Hắn sợ không cẩn thận là người phụ nữ này lại đột nhiên xuất hiện.
Tuy nhiên, hắn đã nghĩ nhiều.
Thẩm Ngạo Tuyết cũng không có xuất hiện nữa.
[Truyện được đăng hằng ngày trên app tamlinh247/tamlinh247.com.vn]
…
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Lúc này, vẻ mặt của Thẩm Vạn Quốc vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Ngạo Tuyết cũng vậy.
Bởi vì, hôm nay người đó sẽ đến!
Mấy ngày trước, Thẩm Ngạo Tuyết nhận được điện thoại của Đế gia.
Hỏi cô có nhìn thấy Đế Phong Vũ hay không.
"Đế Phong Vũ gì? Tôi không có gặp." Thẩm Ngạo Tuyết giả bộ ngu ngốc.
Đế Phong Vũ đã sớm bị Lâm Hiên giết.
Tuy nhiên, sau khi Lâm Hiên rời đi, Thẩm Ngạo Tuyết vận dụng thủ đoạn của mình xóa bỏ hết thảy dấu vết.
Mà Đế Phong Vũ cũng chỉ là nhân vật rất bình thường ở Đế gia.
Huyết mạch không thuần khiết, thiên phú cũng vô cùng bình thường.
Nhưng cho dù như thế, thực lực Đế Phong Vũ cũng đủ nghiền ép bất kỳ ai
ở Giang Đô nho nhỏ này.