Cho đến khi trên đất không có một người của hai Vương tộc còn đứng thẳng, quái thú hình người kia mới ngừng lại, biểu cảm trông có chút đau khổ.
Lúc này, trong đầu Lâm Hiên có hai luồng ý chí.
Một là ý chí của anh ta. Đang nỗ lực khống chế thú tính.
Một là thú tính. Đang bảo hắn đi giết sạch tất cả mọi người hắn có thể nhìn thấy.
Lúc này Lâm Hiên đang đối mặt với tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Trong lòng hắn thú tính bạo ngược đã bị kích hoạt, đẩy lên mạnh mẽ!
Một khi ý chí của hắn không thể chiến thắng thú tính.
Như vậy về sau này hắn sẽ hoàn toàn biến thành công cụ chỉ biết giết chóc và giết chóc.
Hắn thậm chí không thể biến trở lại hình người được nữa.
Đúng lúc này một thân ảnh rất nhanh xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên.
Là một người phụ nữ đeo mặt nạ.
Nàng vươn ngón tay trắng như tuyết chạm vào mi tâm Lâm Hiên một chút.
Luồng sáng đỏ trên đầu Lâm Hiên lập tức liền biến mất.
Tiếp theo, vảy trên người hắn cũng đều dần dần mất đi.
Lâm Hiên thở hổn hển.
Trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Vừa rồi, hắn thiếu chút nữa đã bị thú tính khống chế hoàn toàn.
May mắn một cô gái đột nhiên xuất hiện chỉ dùng một ngón tay đã có thể đánh thức hắn.
“Sư tỷ!”
Lâm Hiên trong nháy mắt đã phản ứng lại, kêu lên một tiếng.
Nhưng mà chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng cô gái kia nữa.
“Lâm Hiên!” Lúc này, Lâu Mãn Nguyệt trực tiếp nhào vào lòng Lâm Hiên, oa oa khóc lên.
Cha và mẹ cô ấy đã chết từ lâu.
Người trong Lâu tộc cũng đã chết đi rất nhiều.
Nhìn thấy khung cảnh đầy tang tóc bi thương, rất nhiều người trong Lâu tộc còn sống sót, cũng rơi lệ theo.
Hôm nay, ít nhất hai ngàn người trong tộc đã chết trận.
Bị thương, lại càng vô số kể.
Bị thương nặng nề, cũng có không ít.
Một số bị mất cánh tay, một số bị mất chân, một số bị mất đôi mắt.
Ngay cả người đứng đầu Lâu tộc là Lâu Thiên Dụ cũng bị
chém đứt một cánh tay.