Tuy rằng, hắn không chỉ từng chơi với Bạch Vô Thường.
Còn đã từng có rất nhiều lần chiến đấu vui vẻ với mỹ phụ đệ nhất Long quốc.
Nhưng để nói là nghiện nhất.
Vĩnh viễn vẫn là một lần cùng với Bạch Vô Thường.
Đầu tiên là môi trường, trên cánh đồng lúa mì.
Thứ hai, kỹ thuật của Bạch Vô Thường cao siêu.
Cho dù là Lâm Hiên đã biến thành Kỳ Lân, cũng bị kỹ thuật của nàng chinh phục.
"Ta có thể nhảy múa, loại không cần mặc đồ ấy!" Nữ nhân cười khanh khách trả lời.
"Ồ? Ngươi biết nhảy những điệu nhảy nào?" Lâm Hiên mở to hai mắt hỏi.
Nữ nhân sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới Lâm Hiên sẽ hỏi vấn đề này.
Nhưng cô vẫn trả lời: "Ta, ta có thể nhảy điệu múa dân gian."
Nghe xong lời của nữ nhân kia, Lâm Hiên rời đi không quay đầu lại.
Không mặc đồ múa điệu dân gian thì xem cái gì?
Thấy Lâm Hiên không bị mình hấp dẫn, ánh mắt của Độc nương tử trở nên lạnh lẽo.
"Chờ một chút!"
Độc nương tử ở phía sau Lâm Hiên hô lên.
"Làm sao vậy?" Lâm Hiên quay đầu lại.
Độc nương tử bước nhanh đến trước người Lâm Hiên, nhẹ nhàng thở ra một hơi lên mặt Lâm Hiên.
Nhất thời, một cỗ hương khí đặc thù đập vào mặt.
Không khí mà Độc nương tử thở ra cũng ẩn chứa độc tố, chẳng qua, độc tính của loại độc tố này cũng không mạnh.
Nó sẽ không gây tử vong.
Nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy choáng váng mặt mày, hơn nữa, sẽ tăng tốc lưu lượng máu trong cơ thể, tăng cường ham muốn ở phương diện kia.
Nàng cũng không tin, có nam nhân có thể thờ ơ với vẻ đẹp của mình!
Nhưng mà, Lâm Hiên lại giống như là không có việc gì.
Xem ra, Lâm Hiên quả nhiên là một cao thủ.
"Tám trăm cũng được nha!" Độc nương tử tỏ vẻ điềm đạm đáng thương.
"Tám trăm sao? Được rồi, ta có thể suy nghĩ một chút!" Lâm Hiên nghiêm túc gật đầu.
Nghe Lâm Hiên nói xong, khóe miệng Độc nương tử co giật một hồi.
Nàng còn tưởng tên này là Liễu Hạ Huệ.