Áo khoác trên người trực tiếp bị xé rách, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Giày cao gót cũng bị hai tiểu nhân chỉ cao chưa tới một thước nhưng có khuôn mặt trông giống phụ nữ trưởng thành nằm trên mặt đất lấy đi.
Nhìn dòng nước như máu trước mắt còn đang sủi bọt sùng sục cùng với bể nước đang lắc lư cách đó không xa.
Nỗi sợ hãi trong lòng Khương Phán đã đạt tới cực điểm.
Ai có thể đến cứu tôi không? Khương Phán cầu nguyện trong lòng.
Nhưng bây giờ ai có thể đến cứu cô?
Lâm Hiên sao?
Cô vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Hiên, Lâm Hiên chắc hẳn biết cô ở chỗ này.
Lâm Hiên đã thực sự thể hiện khả năng phi thường.
Chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể khiến cho mấy lão tổng dương oai kia gọi mẹ tới bồi anh.
Nhưng những người này hoàn toàn không thể đối đãi bằng lẽ thường.
Đây là một đám quái vật, một đám ma quỷ!
Lâm Hiên tới, chỉ sợ cũng sẽ bị họ tàn nhẫn giết chết!
Vốn dĩ Khương Phán còn đang ảo tưởng Lâm Hiên đến cứu cô.
Nhưng nghĩ đến việc có khả năng Lâm Hiên cũng sẽ gặp phải độc thủ của những người này, cô biết cô nhất định là chết chắc, nên chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, dù thế nào chăng nữa thì Lâm Hiên cũng đừng tới đây!
Biết được lớp trưởng mỹ nữ xảy ra chuyện, Lâm Hiên làm sao có thể bỏ qua.
Sau khi cúp máy, anh lập tức chạy về phía nhà xưởng.
Nhưng mà Lâm Hiên vẫn không thể chạy tới kịp thời.
Trang phục của Khương Phán đã bị xé nát toàn bộ.
Sau đó, cô bị ném vào bể nước!
Một lượng lớn chất lỏng màu đỏ tiến vào khoang miệng Khương Phán, cô kịch liệt giãy dụa, điên cuồng đập vào bể nước.
Đáng tiếc, không có kết quả.
Dần dần, bể nước ngừng lắc lư.
Sau đó, nó lại được niêm phong bằng đất sét.
“Lớp trưởng! Lớp trưởng!” Cuối cùng Lâm Hiên đã chạy tới nhà xưởng, anh lớn tiếng kêu lên.
Tòa nhà này rất lớn và có rất nhiều nhà xưởng.
Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết Khương Phán ở đâu.
“Ai?”
Bà lão gầy gò đi tới trước mặt Lâm Hiên, hai mắt lún sâu vào hốc mắt, gắt gao nhìn chằm
chằm Lâm Hiên.