Mục lục
Chí tôn thiên hạ - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có chắc người này có thể đối phó tôi không?”

“Lâm Hiên, ta biết ngươi đã thành một võ giả lợi hại. Nhưng ngươi có biết ông ấy là ai không? Chính là một vị cường giả Nguyệt cấp. Chẳng lẽ ngươi cũng là một cường giả Nguyệt cấp à?”

"Tôi đương nhiên không phải cường giả Nguyệt cấp." Lâm Hiên hồi đáp.

“Ha ha, nếu đã biết không phải là đối thủ, hiện tại quỳ xuống cầu xin ta, ngoan ngoãn đem thận giao ra, lát nữa ta bảo Cao tiên sinh cho ngươi chết nhẹ nhàng một chút.”

Đúng lúc này, Đỗ Cao Minh ngất ngờ đi về phía Cao Viễn Sơn.

"Cao tiên sinh, tôi là Đỗ Cao Minh của Hồi Xuân Đường, hy vọng ông nể mặt tôi..."

Bốp!

Nhưng Đỗ Cao Minh còn chưa nói hết, đã bị Cao Viễn Sơn tát một cái ngã xuống đất.

Mặt sưng đỏ lên, miệng chảy ra máu tươi.

"Hồi Xuân Đường cái gì, Đỗ Cao Minh cái gì? Ta chưa từng nghe qua." Cao Viễn Sơn khinh thường nói.

Nhưng hắn ra tay vẫn là lưu thủ, nếu không một cái tát này, hoàn toàn có thể đem Đỗ Cao Minh đánh chết.

Công kích của cường giả Nguyệt cấp, cho dù là một phần mười thực lực, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng.

Đỗ Cao Minh chậm rãi đứng lên, tiếp tục nói:

"Cao tiên sinh, chỉ cần ông có thể buông tha cho sư phụ tôi, tôi có thể..."

Bốp!

Đỗ Cao Minh lại bị Cao Viễn Sơn đánh ngã.

"Ngươi là cái thá gì? Đáng để ta cho ngươi mặt mũi sao? Cút đi! Nếu còn dám nói nữa, chắc chắc phải chết!" Cao Viễn Sơn biểu tình lạnh lùng đến cực điểm.

Thế nhưng, Đỗ Cao Minh lần thứ ba bước tới trước mặt Cao Viễn Sơn.

"Cao tiên sinh..."

"Được. Nếu ngươi muốn chết, ta liền đáp ứng!" Cao Viễn Sơn nổi giận.

Một vị cường giả Nguyệt cấp, ở Giang Đô, những người mà hắn không thể đụng, cực kỳ, cực kỳ ít.

Còn lại đối với hắn chỉ giống như kiến, muốn giết liền giết.

Cao Viễn Sơn lại tát Đỗ Cao Minh một cái.

Lần này, hắn dùng ba phần công lực, đủ để đem đầu Đỗ Cao Minh đập thành thịt nát!

Thế nhưng cú tát của hắn lại không đánh trúng Đỗ Cao Minh. Vì tay của hắn đã bị Lâm Hiên nắm lấy.

Đánh chó cũng phải nể mặt chủ nha!

Mặc dù anh không thừa nhận Đỗ Cao Minh là đồ đệ. Nhưng hành vi của Đỗ Cao Minh vẫn khiến anh có chút kính nể.

"Đỗ Cao Minh, ông lui ra đi." Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Sư phụ, đồ nhi vô năng..." Đỗ Cao Minh thở dài, gian nan lui về phía sau.

Ông vốn tưởng rằng, lấy danh tiếng của ông ở Giang Đô, Cao Viễn Sơn có lẽ sẽ cho chút mặt mũi.

Nhưng không nghĩ tới, Cao Viễn Sơn thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK