Tây Môn Vô Song đang đánh hăng hái. Nhưng cuối cùng, vẫn là nghe mệnh lệnh của Lâm Hiên, trở lại bên người Lâm Hiên.
Một tiếng sau, bên người Lâm Hiên đã tụ tập bốn nữ nhân.
Tây Môn Vô Song, Hồng Diệp, Sở Thiền Hoàng và Kỳ Mị.
"Tu La và Yêu Cơ đâu?"
Khoảng cách thời gian hắn để cho hội hợp đã trôi qua một giờ, theo lý thuyết, các nàng cũng có thể chạy về.
“Tôi sẽ liên lạc lại với họ!” Hồng Diệp lấy điện thoại ra.
"Chúng tôi, chúng tôi có thể không quay lại được..." Giọng nói mang tính đặc trưng của Tu La vang lên trong điện thoại.
Lúc này, Tu La cùng Yêu Cơ đã bị một liên minh võ giả nam gồm năm mươi người vây quanh.
"Vị trí!" Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Chúng tôi ở…”
Tu La vừa mới nói xong vị trí, điện thoại di động trong tay nàng liền nổ tung ra.
Bị một gã võ giả dùng cung tiễn bắn bạo.
“Tiểu nương tử, đừng chạy, các ngươi chạy không thoát!”
Năm mươi võ giả, vừa nuốt nước bọt vừa nói với hai cô gái.
Tuy rằng, thực lực của bọn họ cũng không mạnh hơn yêu cơ cùng Tu La. Nhưng đám bọn hơn nhiều hơn về số lượng.
“Cùng bọn nó liều mạng!” Tu La gắt gao nắm lấy dao găm trong tay, trầm giọng nói.
Hai người lần thứ hai cùng năm mươi võ giả chiến cùng một chỗ.
Rất nhanh, đã có hơn mười võ giả bị hai người hạ gục.
Rất nhanh, đã có hơn mười võ giả bị hai người hạ gục.
Nhưng hai người cũng bị thương không nhẹ.
Trên người xuất hiện rất nhiều vết thương dữ tợn đáng sợ.
"Mẹ nó, không nghĩ tới hai con mẹ này lại dữ dội như thế!"
Những võ giả kia hùng hùng hổ hổ. Nhưng họ không có ý định bỏ cuộc.
Ngựa càng hung hăng thì bọn họ càng muốn thuần phục.
Đặc biệt có một người phụ nữ bọn họ nhất định phải đạt được, cho dù nàng không tham gia tuyển chọn Ẩn tộc.
Đó là Yêu Cơ!
Tuy rằng giá trị nhan sắc Tu La cũng rất cao, nhưng nàng để tóc ngắn lại còn ăn mặc trung tính.
Cho nên không quá hấp dẫn với những võ giả này.
Nhưng Yêu Cơ thì khác.
Có thể nói Yêu Cơ là người quyến rũ nhất trong Tứ Đại Tặc.