Sau khi hoàn thành xong giao dịch, đôi bên đương nhiên không còn phải lưu lại ở đây nữa.
Do đó, bốn người cùng nhau đi ra khỏi khu vực núi này.
“Tần tiên sinh, không biết anh đang theo học ở đâu?”, Mạc Khuynh Thành thăm dò.
“Tôi đang học ở đại học Trung Hải”.
Đối với vấn đề này, Tần Phong cũng không dự định giấu diếm, anh trả lời đúng sự thật.
Nghe thấy Tần Phong vẫn còn đang đi học, Mạc Khuynh Thành thầm cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không quá giật mình ngạc nhiên.
Dù gì, để mà so sánh thì cao thủ nội kình Hậu kỳ mới khiến người ta giật mình sợ hãi hơn.
...
Đôi bên sau khi rời khỏi khu vực núi Đông Cảnh liền tách ra đi về nhà.
Hà Trung bị Tần Phong đánh cho bị thương, đương nhiên phải lập tức quay về để chữa trị.
Còn về tiền thuốc men thì chắc chắn phải do Mạc Khuynh Thành phụ trách.
Đương nhiên, lúc bọn họ chuẩn bị tách ra mỗi bên đi một nơi, Mạc Khuynh Thành đã lại một lần nữa bảo đảm với Tần Phong, đợi sau khi cô ta trở về chắc chắn sẽ chuyển nốt hai triệu tệ còn lại.
Đối với sự bảo đảm của Mạc Khuynh Thành, Tần Phong trái lại cảm thấy sao cũng được.
Trong mắt anh, ba triệu tệ hay năm triệu tệ đều chỉ là một con số mà thôi, không có gì khác biệt lắm.
Nhưng nếu như Mạc Khuynh Thành mà không đưa đủ thì xét về tính chất lại hoàn toàn khác.
Lừa gạt, là điều mà Tần Phong tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Nhất là sau khi trải qua sự phản bội của người yêu thương nhất, nó đã trở thành một điều cấm kỵ trong lòng anh.
...
Sau khi hai bên tách ra, Mạc Thanh Thần nhìn vào chị mình hỏi:
“Chị, chẳng lẽ chị định thật sự chuyển nốt hai triệu tệ còn lại cho cậu ta hay sao?”
“Đương nhiên là thật”, Mạc Khuynh Thành trịnh trọng gật đầu.
Mạc Thanh Thần nghe vậy, không khỏi thầm cảm thấy sốt ruột nói:
“Nhưng mà... thằng nhóc kia rõ ràng đã lừa bịp tống tiền chúng ta”.
“Chỉ một cái quả ghẻ này mà cậu ta lại đòi năm triệu tệ”.
“Có khác gì sư tử ngoạm đâu!”
“Chị, theo em thấy đưa cho cậu ta ba triệu tệ đã là đủ lắm rồi”.
“Hai triệu tệ còn lại, cũng không ký hợp đồng hay viết giấy nợ gì, em thấy thôi bỏ đi”.
“Huống hồ, với thế lực của nhà họ Mạc chúng ta, cậu ta cũng không dám làm gì”.
Nghe thấy lời Mạc Thanh Thần nói, Mạc Khuynh Thành không khỏi nhíu chặt lông mày:
“Thanh Thần, nói năng cho cẩn thận, rút lại ngay những suy nghĩ không đứng đắn của em. Em không nhìn kỹ lại xem người mà em tiếp xúc là loại người thế nào”.
“Phải biết, có một số người em tuyệt đối không thể mạo phạm được”.
“Mà vị Tần tiên sinh này chính là loại người đó. Bởi vì chị hầu như không thể nhìn thấu được cậu ta”.
Lúc này, Hà Trung ở bên cạnh cũng chậm rãi mở miệng nói:
“Cô chủ nói rất đúng. Cậu chủ, cậu đừng có đi trêu chọc vào cậu ta”.
“Tần Phong này, thực lực của cậu ta ít nhất cũng phải là nội kình Hậu kỳ”.
“Cái quan trọng nhất là, bây giờ cậu ta vẫn còn trẻ như thế, sau này rất có khả năng sẽ đột phá được Hóa cảnh, trở thành Tông sư”.
“Một cao thủ như vậy, nếu như cậu mạo phạm cậu ta, sự trả thù của cậu ta, chúng ta không gánh nổi”.
“So với cái này, hai triệu tệ kia chẳng qua chỉ là một chút lòng thành mà thôi”.
“Ừm, vẫn là chú Trung nhìn mọi chuyện thấu đáo”, Mạc Khuynh Thành gật đầu.
Nghe hai người đều nói như vậy, Mạc Thanh Thần không khỏi lắc đầu thở dài:
“Chị, cho dù chị có chuyển nốt hai triệu tệ kia cho đủ, nhưng bây giờ chị gần như đã không còn tiền nữa rồi”.
“Phải biết là từ sau khi ông nội hôn mê, cả nhà chú hai bọn họ đã nhân cơ hội thao túng quyền kiểm soát tài chính”.
“Ba triệu tệ lúc trước chị đưa là số tiền tiết kiệm duy nhất còn lại của chúng ta bây giờ”.
“Nghĩ đến em ngày xưa đã từng là một câu ấm, nay trong túi còn sạch hơn cả trên mặt”.
“Trong tình huống thế này, chị lại lấy cái gì ra để trả nốt hai triệu tệ cho Tần Phong?”
Nghe thấy lời này, trong mắt Mạc Khuynh Thành không khỏi thoáng vẻ lạnh lẽo, chậm rãi cất lời:
“Xem ra, việc này còn cần phải tính toán cho thật kỹ càng...”.
...
Một bên khác, Tần Phong vội đi về phía trường đại học Trung Hải.
Nhưng mà anh không quay trở về trường ngay.
Tần Phong cũng cảm thấy, nếu như anh cứ ở mãi trong ký túc thì sẽ vô cùng bất tiện.
Dù gì, anh thường đi ra ngoài vào ban đêm để tu luyện, sau đó cả đêm không về.
Hành vi như thế quả thực là quá kỳ quặc.
Còn có một điểm nữa là, nếu như anh ở bên trong ký túc thì sẽ không có không gian riêng của mình để điều chế một số linh dược có thể nâng cao pháp lực.
Ngoài ra, một điểm quan trọng nhất là, trong tay anh bây giờ có tám hạt giống của cỏ Tử Vân.
Anh buộc phải tìm được một nơi phù hợp để gieo hạt, sau đó dốc sức nuôi trồng.
Thời gian đó chắc chắn sẽ không ngắn, hơn nữa phải là nơi càng ít người càng tốt.
Trong ký túc của trường đương nhiên là không thể thỏa mãn được điều kiện này.
Những vấn đề này đã được cân nhắc rất nhiều lần trong đầu của Tần Phong.
Còn về cách để giải quyết thì trong đầu anh đã có sẵn kế hoạch.
Kỳ thực cũng rất đơn giản.
Đó chính là anh ra ngoài ở riêng một mình là được.
Bây giờ trên người anh có ba triệu tệ, cho dù có muốn mua một căn nhà, chỉ cần không quá cao cấp thì anh hoàn toàn có thể chi trả được.
Đương nhiên, khi Tần Phong lựa chọn chỗ ở sẽ không cân nhắc đến vấn đề nơi đó có cao cấp hay không, mà là mức độ đậm đặc của linh khí thế nào.
Theo như quan sát của anh, anh phát hiện ra ở gần khu vực núi Đông Cảnh ở phía Đông của trường là một nơi có linh khí đậm hơn một chút so với những phía khác.
Kỳ thực cũng không có gì lạ, dù gì phía sau núi Đông Cảnh là cả một vùng đồi núi ngút ngàn.
Mà ở ba phía còn lại, hoặc ít hoặc nhiều đều có con người sinh sống, thậm chí ở phía Tây còn là khu thành phố chính.
Cũng vì suy tính này, Tần Phong đương nhiên lựa chọn nơi ở nằm ở gần khu vực núi Đông Cảnh.
Do phòng ốc ở khu vực gần núi Đông Cảnh này ở rất gần núi, hơn nữa khoảng cách đến thành phố chính lại xa, do vậy ở khu vực này nhìn nghèo nàn và xơ xác hơn nhiều.
Cho dù là những con phố ăn uống ở xung quanh trường học cũng đều nằm ở gần khu phía Tây.
Vì thế lại càng khiến cho khu vực phía Đông của trường học càng trở nên hoang vắng.
Trong tình huống như vậy, giá thuê phòng ở khu vực này cũng rẻ hơn nhiều.
Lúc này, Tần phong đang chậm rãi đi lòng vòng quanh khu nhà dân ở bên dưới chân núi.
Anh làm như vậy, đương nhiên là vì muốn đi xem xem có căn nhà nào muốn cho thuê hay không, hoặc là muốn bán hay không.
Cuối cùng, anh tìm được một căn nhà nhỏ có hai tầng.
Một căn nhà hai tầng có ba mặt thoáng, bên cạnh còn có một căn nhà nhỏ một tầng riêng biệt.
Bốn phía xung quanh hai căn nhà còn có một bức tường bao xung quanh, tạo nên một sân vườn nhỏ riêng biệt, khu vực này cũng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Tổng thể cả căn nhà trông vô cùng cổ kính, vừa nhìn đã biết là nó được xây dựng đã nhiều năm rồi.
Tần Phong ở bên ngoài nhìn thấy thông tin cho thuê nhà.
Càng khiến anh ngạc nhiên lẫn vui mừng hơn đó là, linh khí tỏa ra từ bốn phía xung quanh căn nhà.
Khiến cho độ đậm đặc của linh khí tại nơi đây cao hơn nhiều so với các khu vực khác xung quanh.
Thấy vậy, dù anh chưa bước vào bên trong sân vườn nhưng đã quyết định phải thuê căn nhà này rồi. Không vì gì khác, chỉ bởi vì linh khí ở đây cao hơn những nơi khác.
Đương nhiên, nếu như người chủ của căn nhà có thể bán nó cho anh thì càng tốt hơn.
Dù gì, nuôi trồng cây cỏ Tử Vân không phải là chuyện một sớm một chiều.
Ngay sau đó, Tần Phong liền gõ cửa của căn nhà.
“Anh tìm ai?’
Một lúc sau, cửa sân vườn mở ra, người nói chuyện là một người phụ nữ già khoảng năm sáu mươi tuổi.
Tần Phong mỉm cười một cách hiền hòa và rất tự nhiên, nhìn vào bác gái đang đánh giá mình nói:
“Chào cô, cháu nhìn thấy bên ngoài có dán thông báo cho thuê nhà, nên mới tới hỏi có còn phòng trống không?”
Nghe Tần Phong nói vậy, người phụ nữ già cũng lập tức hiểu ra, hóa ra anh đến để thuê phòng.
Cho nên vội niềm nở cười mời Tần Phong đi vào trong nhà.
Sau khi vào trong sân nhà, Tần Phong nhìn khắp nơi đánh giá một lượt.
Phát hiện ở dưới chân bức tường bao xung quanh nhà có một vườn hoa rộng khoảng chừng một mét.
Bên trong trồng các loại hoa cỏ trông rất đẹp mắt.
Sau khi nói chuyện một hồi, Tần Phong mới nắm được, hóa ra con cái của chủ nhân căn nhà này đều đã di dân ra nước ngoài sinh sống.
Do khó rời bỏ được quê hương, nên hai bố mẹ già luyến tiếc không muốn rời đi, vẫn luôn sống ở bên trong căn nhà nhỏ một tầng bên cạnh.
Do cảm thấy ở nơi này quá là vắng vẻ và buồn tẻ, nên mới thông báo cho thuê nhà.
Bởi vì nơi này dù gì cũng quá hoang vu hẻo lánh, cho nên dù tiền cho thuê rất rẻ thì người đến thuê ở đây cũng rất ít.
Nghe cô chủ nhà nói, đến tận bây giờ cũng mới chỉ có một cô gái đến thuê một gian phòng của bọn họ mà thôi.
Nhưng mà cô gái kia ngày nào cũng đi sớm về muộn bận bịu công việc, nên căn nhà của họ vẫn vắng vẻ yên tĩnh như trước đây.
Cũng vì thế nên hai cô chú chủ nhà mới muốn tìm thêm một người nữa đến thuê cùng, vì vậy thông báo cho thuê nhà mới được giữ lại.
Cô chủ nhà dẫn theo Tần Phong đi lên tầng hai, đẩy cửa của căn phòng bên trái ra.
Cả gian phòng ước chừng rộng hơn hai mươi mét vuông, trông có vẻ rất rộng rãi.
Một ban công duy nhất hướng về phía dãy núi Đông Cảnh ở phía Đông.
Vị trí tuyệt vời!
Đây là nơi ở mà Tần Phong muốn tìm.
Hai cô chú chủ nhà cho thuê nhà không phải vì muốn kiếm tiền, do đó giá thuê phòng rất thấp.
Chỉ có ba trăm tệ một tháng mà thôi.
Phải biết rằng, cùng một diện tích thế này, giá thuê ở trong khu vực trung tâm thành phố chắc chắn không ít hơn một nghìn tệ.
Nghe đến giá thuê nhà, Tần Phong gần như không hề suy nghĩ mà dứt khoát trả luôn một năm tiền thuê nhà.
Đối với anh bây giờ mà nói, anh không thiếu tiền!
Còn về suy nghĩ mua nhà, anh tạm thời nén lại.