• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm nước xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối, Triệu Minh Kiệt bị một nhà Triệu Hồng Thịnh đưa đi, còn lại ba người Tần Phong thong thả dạo bước quay lại trường.

Nơi bọn họ dùng cơm cách trường học không xa lắm, độ khoảng 10 phút đi bộ, nên chẳng mấy chốc ba người đã về đến trường.

Tuy nhiên, Tần Phong không quay về ký túc xá mà viện cớ để rời đi một mình.

Đối với anh, việc quan trọng nhất hiện tại chính là một lần nữa tu luyện, nhanh chóng khôi phục tu vi.

Hiện tại pháp lực, thần thông, thậm chí tất cả các pháp bảo của anh đều đã biến mất, anh chỉ đơn thuần là một tên phàm phu tục tử hiểu được vài ba thế võ mà thôi.

Một con dao găm hay một viên đạn đều có thể dễ dàng lấy đi tính mạng anh.

Loại cảm giác bất an này khiến Tần Phong buộc phải tạm thời buông bỏ những chuyện khác, tập trung vào việc tu luyện.

Tần Phong rời đi, Trương Vân và Vương Sảng cũng không nói gì thêm, hai người căn dặn đôi câu rồi đi thẳng về ký túc xá.

Đợi bọn họ đi khỏi, Tần Phong ung dung dạo bước trong khuôn viên đại học Trung Hải. Vừa đi, anh vừa cẩn thận cảm ứng sự biến hóa của linh khí trong thiên địa.

Bất kể ở đâu cũng không có chuyện linh khí đã hình thành thì sẽ không thay đổi.

Những nơi hội tụ nhiều linh khí thường là vùng núi non mênh mông, bát ngát ở cách xa thành thị, đó mới chính là động thiên phúc địa để tu luyện.

Đồng thời cũng có rất nhiều nơi linh khí khô cạn, thậm chí linh khí còn liên tục tuôn ra ngoài, những nơi đó được xem là bất lợi cho việc tu luyện.

Sau một hồi đi loanh quanh vài dặm trong khuôn viên trường, cuối cùng, Tần Phong cũng dừng lại.

“Đây có lẽ là nơi tập trung linh khí dày đặc nhất đại học Trung Hải rồi, muốn tìm được mảnh đất tốt hơn e rằng phải đi đến vùng núi cao biển rộng ở bên ngoài trường học thôi …!”

Anh đánh giá xung quanh một thoáng, nhận thấy đây là một khoảnh rừng liễu khá là tĩnh lặng.

Bên cạnh còn có một hồ nước có diện tích không nhỏ.

Gió mát vờn quanh mặt hồ khiến cho không khí nơi đây vô cùng mát mẻ.

Tần Phong phát hiện cạnh hồ có một khối đá phẳng bán kính cỡ khoảng 2 mét.

Anh bước lên đó, ngồi xếp bằng, nhìn thẳng ra mặt hồ lăn tăn sóng.

Ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, đối diện với mặt hồ gợn sóng, tận hưởng làn gió mát lành vờn quanh, dù là ngày hè chói chang nhưng cũng cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Tu tiên được chia làm chín đại cảnh giới từ thấp đến cao là: Luyện Khí, Trúc Cơ, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp.

Hiện tại Tần Phong chỉ là một người phàm, đương nhiên phải bắt đầu từ Luyện Khí kỳ.

Nói một cách nghiêm khắc thì tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng chỉ là người phàm.

Trúc Cơ kỳ mới xem như nhập môn Tu Tiên.

Sau khi tu thành Trúc Cơ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng ngàn cân, tốc độ nhanh như mãnh hổ, có thể nói là vượt qua giới hạn của người thường.

Hơn nữa trong cơ thể còn ngưng tụ chân nguyên, không cần dựa vào phù lục vẫn có thể thi triển một vài pháp thuật nhỏ.

Ngoài ra, người Tu Tiên đạt đến Trúc Cơ thường có tuổi thọ gấp hai người bình thường.

Sau Trúc Cơ là cảnh giới Tiên Thiên, lúc này đã có đủ pháp lực thần thông sơ bộ, có thể cách không phi hành, hô mưa gọi gió,…

Trong mắt người phàm, những người có tu vi bực này tựa như là Thần Tiên vậy.

Đến cảnh giới này, tuổi thọ của người Tu Tiên thậm chí có thể đạt đến 300 tuổi.

Còn về các cảnh giới như Kim Đan, Nguyên Anh sau đó thì… hiện tại còn cách Tần Phong quá xa.

“Giờ mình vẫn nên cẩn thận nghiên cứu xem làm thế nào để tu luyện Luyện Khí? Khi đạt đến Luyện Khí đại viên mãn lại ngẫm tiếp chuyện Trúc Cơ”, Tần Phong lẩm bẩm.

Linh khí trên Địa Cầu hiển nhiên kém xa so với giới Tu Tiên.

Vì lẽ đó, muốn tu luyện thăng cấp ở Địa Cầu thật sự khó hơn rất nhiều.

May mắn là Tần Phong có kinh nghiệm tu luyện ở kiếp trước, ở các cảnh giới trước Độ Kiếp kỳ cũng không gặp phải vấn đề gì về bình chướng cả.

Nói rằng anh tu luyện thăng cấp, chẳng bằng nói anh khôi phục tu vi thì đúng hơn.

Hiện tại, vấn đề duy nhất mà anh cần quan tâm chính là: Nên lựa chọn công pháp gì để nhanh chóng khôi phục tu vi mà không gây bất ổn căn cơ?

Kiếp trước anh chính là “Cửu Trần Tiên Đế”, đương nhiên, trong ký ức của anh có không ít công pháp mạnh mẽ.

Thế nhưng tương đương với đó, công pháp càng mạnh thì yêu cầu tu luyện và độ khó sẽ càng cao.

Đây gần như là quy tắc mang tính tất yếu rồi!

Mượn Huyền Thiên Tiêu Dao Kinh mà anh học được từ Tiêu Dao Tiên Tông ở kiếp trước để nói, đây là môn công pháp cao cấp nhất giới Tu Tiên, uy lực của nó đương nhiên khỏi phải bàn, cứ nhìn chiến tích của “Cửu Trần Tiên Đế” thì biết.

Thế áp đương thời, độc lĩnh phong tao!

Tuy nhiên, muốn tu luyện Huyền Thiên Tiêu Dao Kinh đòi hỏi phải luyện được một thân linh khí dày đặc, có đan dược phụ trợ, thậm chí còn cần một vài kỳ vật Thiên Địa đặc biệt làm vật dẫn thì mới được.

Với hoàn cảnh ở Địa Cầu hiện tại thì có vài điều kiện không cách nào đạt được.

Lại nói, nếu lựa chọn những công pháp dễ tu luyện, khoảng thời gian trước có lẽ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thứ, nhưng tất nhiên, nó sẽ khiến căn cơ bất ổn, đến lúc đó, đừng nói là Độ Kiếp kỳ, e rằng ngay cả Hóa Thần và Phản Hư cũng khó mà với tới được.

Dù sau này có cơ hội bù đắp cho sự thiếu hụt này thì… bất kể là cơ hội như thế nào cũng cần phải có đại cơ duyên, đại tạo hóa mới có thể thực hiện được.

Tần Phong rơi vào trầm tư, ngay khi anh đang không ngừng lục lọi ký ức, tìm kiếm công pháp phù hợp thì một quyển công pháp bỗng nhiên hiện ra trong đầu anh.

“Tạo Hóa Luân Hồi Quyết”.

Anh nhìn sơ qua thì phát hiện mình vốn không có chút ấn tượng nào với bộ công pháp này.

Phải biết, những công pháp có thể lưu giữ trong ký ức của Tần Phong thì dù anh chưa từng tu luyện, cũng sẽ cẩn thận nghiên cứu qua một lượt.

Thế nhưng… anh có thể chắc chắn ở kiếp trước mình chưa từng nhìn thấy quyển Tạo Hóa Luân Hồi Quyết này.

Anh không khỏi cau mày, đang định cẩn thận ngẫm nghĩ thì Luân Hồi Châu trong đầu anh bỗng nhiên phát ra ánh sáng trắng mờ ảo.

Một lát sau, luồng sáng trắng này từ từ biến mất.

“Tạo Hóa Luân Hồi Quyết”, Luân Hồi Châu… Chẳng lẽ hai thứ này có liên quan với nhau?

Nhìn thấy dị tượng như vậy, hiển nhiên, Tần Phong đã liên kết hai thứ này lại với nhau.

Kế đó, anh bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu “Tạo Hóa Luân Hồi Quyết”.

Một lát sau, Tần Phong đã ghi nhớ toàn bộ khẩu quyết.

Nhưng điều khiến anh bất ngờ chính là phần công pháp này gần như chỉ bao gồm công pháp của ba cảnh giới là Luyện Khí, Trúc Cơ và Tiên Thiên mà thôi, phía sau không có thêm gì nữa.

Sau một thoáng suy tư, Tần Phong vẫn quyết định tu luyện.

Vừa nãy, khi nghiên cứu toàn bộ công pháp, anh phát hiện Tạo Hóa Luân Hồi Quyết có nhiều ưu thế hơn so với bất kỳ công pháp nào khác.

Quan trọng nhất là, bộ công pháp này rất thích hợp với hoàn cảnh linh khí khô kiệt ở Địa Cầu.

Thứ hai, dù không có phần công pháp sau đó thì Tần Phong cũng vẫn có thời gian để điều chỉnh.

Nói chung, miễn có nền tảng vững chắc thì dù phải bỏ ra một cái giá lớn cũng xem như là đáng.

“Tạo Hóa Luân Hồi Quyết!”

Đoạt Thiên Địa tức Tạo Hóa, Chưởng Sinh Tử tức Luân Hồi.

Đây chính là hai câu đầu của bộ công pháp.

Ngay khi bắt đầu tu luyện, lượng linh khí mỏng manh xung quanh đã vọt vào cơ thể anh hệt như nước bị hút vào xoáy nước.

Không chỉ thế, năng lượng có trong cây cối, hoa cỏ ở bốn phía, thậm chí ngay cả trong hồ nước, bùn đất cũng từ từ tuôn ra, hướng về phía anh.

Các loại thuộc tính năng lượng dường như không bị bài xích, toàn bộ đều bị Tần Phong hấp thu.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dù kiếp trước đã tu hành ngàn năm nhưng trong lòng anh vẫn không ngăn được nỗi sợ như dời núi lấp biển.

Giờ phút này, coi như anh đã hiểu rõ ý nghĩa của câu “Đoạt Thiên Địa tức Tạo Hóa” rồi.

Có nghĩa là là tất cả những thứ trong trời đất này đều có thể bị cướp đoạt, biến thành năng lượng để anh sử dụng, Tạo Hóa thần kỳ.

Cách thức tu luyện như vậy khiến Tần Phong có cảm giác như trở về kiếp trước, khi anh còn ở Hằng Thiên Tinh Vực.

Tuy hoàn cảnh tu luyện còn thua xa nơi động thiên phúc địa như Tiêu Dao Tiên Tông, nhưng so với những nơi khác thì không quá chênh lệch.

“Hèn chi bên trên có đề là thích hợp tu luyện ở bất kỳ đâu, theo như tốc độ hiện tại, mình có lòng tin trong vòng ba tháng sẽ tu luyện đến Trúc Cơ kỳ”.

Tần Phong lộ vẻ mừng rỡ, cảm thấy vô cùng tự tin.

Nếu như có ai đó ở giới Tu Tiên biết được suy nghĩ này của anh, chắc chắn sẽ mắng anh là đồ đần, mơ mộng hão huyền.

Bởi vì người Tu Tiên bình thường muốn tu luyện đến Trúc Cơ kỳ ít nhất cũng phải mất vài chục năm.

Chỉ có số ít người Tu Tiên có thiên phú, cộng thêm tông môn cung cấp tài nguyên phong phú, thì mới có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ trong vòng 10 năm, đó đã xem như lông phượng sừng lân rồi.

Kiếp trước, Tần Phong cũng tốn hơn 10 năm mới thành công Trúc Cơ.

Phóng mắt khắp giới Tu Tiên, từ trước đến nay, người tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ nhanh nhất cũng phải mất 3 năm.

Đương nhiên, đó là những trường hợp ngoại lệ… sử dụng phương pháp đặc biệt, mạnh mẽ rót linh khí vào cơ thể.

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Sáng hôm sau, sau khi Tần Phong thong thả thu công, anh phát hiện mình đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 1.

Trong có thể có một tia pháp lực yếu ớt, coi như đủ để bảo vệ bản thân.

“Ùng ục…”

Bụng réo lên, cảm giác đói khát nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của Tần Phong.

“Haiz… Không có Tích Cốc Đan đúng là phiền toái! Sợ rằng chỉ khi đạt đến Tiên Thiên kỳ thì mới giải quyết được vấn đề này!”

Tu luyện phải cân đối giữa luyện tập và nghỉ ngơi, đương nhiên, Tần Phong cũng không định tu luyện một mạch đến Trúc Cơ kỳ.

Anh nhảy khỏi tảng đá, đi thẳng đến căn tin trường.

Khi đi ngang qua một tòa nhà ký túc xá sinh viên, bước chân anh chợt khựng lại.

Bởi vì Âu Dương Tĩnh, tình đầu ở kiếp trước của anh, đang ở đây.

Tần Phong ngẩn người nhìn tòa nhà ký túc xá trước mặt hồi lâu, sau đó, anh thở dài một hơi, thì thào nói: “Tiểu Tĩnh, tất cả đều đã lặp lại, chúng ta cũng phải làm quen lại, hết thảy sẽ bắt đầu một lần nữa…”

Sau khi ăn sáng xong, Tần Phong quay về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đều tỏ vẻ nghi hoặc, muốn biết đêm qua anh đã làm gì.

Đáp lại nghi hoặc của bọn họ, Tần Phong chỉ nói một câu: “Có việc bận”.

Còn lại không nói gì thêm.

Thấy vậy, hai người cũng đoán ra được Tần Phong không muốn nhiều lời, nên bọn họ cũng không truy hỏi tiếp.

Vì thời gian báo danh kéo dài ba ngày cho nên hôm nay mấy người họ cũng không có việc gì để làm.

Trương Vân gần như dành toàn bộ thời gian để đọc bộ kiệt tác bằng tiếng Anh của cậu ta.

Vương Sảng chơi game suốt cả ngày.

Tần Phong về đến nơi thì phi thẳng lên giường và nằm hết ngày.

Tuy nhiên, anh không ngủ mà đang suy nghĩ chuyện của Âu Dương Tĩnh.

Bởi vì bị Phiêu Miễu Tiên Tử phản bội nên trong lòng anh vô thức hình thành nỗi sợ hãi và bài xích đối với chuyện tình cảm.

Tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng việc này thật sự tồn tại.

Cho nên, anh vẫn luôn suy nghĩ đến việc anh và Âu Dương Tĩnh sẽ ở bên cạnh nhau như thế nào sau khi hai người quen biết?

“Đã sống lại một đời, cũng không cần sợ đầu sợ đuôi làm gì! Tất cả cứ thuận theo tự nhiên! Không để bản thân phải tiếc nuối là được!”

Đây là quyết định sau một ngày suy tư của Tần Phong.

Nhưng trong mắt hai người kia, hành động của Tần Phong lại khiến bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng.

“Đừng nói cái cậu Tần Phong này mang theo bạn gái lên đại học đấy nhé?”, Vương Sảng nhìn Tần Phong nằm trên giường, không khỏi đưa ra nghi vấn.

“Này… việc này… cũng khó nói”, Trương Vân cười gượng, do dự đáp.

Vương Sảng buông di động xuống, lắc đầu thở dài: “Haiz! Dù là như thế thì cũng nên tiết chế một chút chứ! Cậu xem, mới một buổi tối mà đã mệt lả cả người rồi kia kìa…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK