Tần Phong ở bên dưới đáy vực tìm tòi đến hơn hai tiếng đồng hồ mới dừng lại.
Lúc này, bên dưới vực sâu đã bị anh tìm hết một lượt, chẳng còn để sót chỗ nào nữa.
Cuối cùng, anh thu hoạch được tổng cộng 15 gốc linh thảo và linh dược.
Có chút kỳ quái là, độ tuổi của đám linh thảo này đều đại khái khoảng hơn mười năm.
Có lẽ là trùng hợp mà thôi.
Trong đó, thì có gốc cỏ Tử Vân là quí giá nhất.
Điều khiến Tần Phong ngạc nhiên và vui vẻ nhất có lẽ chính là trên gốc cỏ Tử Vân kia còn có chín hạt giống.
Cũng tức là nói, nếu như chuyên tâm gieo trồng thì anh hoàn toàn có thể trồng ra được chín gốc cỏ Tử Vân nữa.
Tần Phong lấy ra một hạt giống cỏ Tử Vân trồng vào vị trí cũ.
Đây cũng được coi như quy tắc ngầm của giới tu tiên khi đi hái linh thảo linh dược.
Chỉ cần không phải là người tu tiên vô cùng ích kỷ thì đều sẽ không dùng phương pháp “nhổ cỏ tận gốc” để đi hái linh thảo.
Thông thường đều sẽ để lại cho người sau một chút hy vọng.
Trên tay Tần Phong còn có tám hạt giống nữa, anh quyết định tự mang về trồng.
Anh tin rằng, dưới sự chăm sóc tận tình của mình, chắc chắn nó sẽ mọc tốt hơn ở nơi hoang dã.
Hơn nữa, đợi sau khi anh đạt đến kỳ Trúc cơ xong, còn có thể bố trí một ít trận pháp để tăng nhanh tốc độ lớn của linh thảo.
Mà hạt giống được trồng ở đây có thể thuận lợi phát triển hay không thì cũng chưa chắc.
Tần Phong nhìn thời gian, phát hiện mới có hơn chín giờ, cũng không dự định đi lên ngay lập tức.
Dù gì linh khí ở đây đậm đặc thế này rất là tốt.
Ngay sau đó, anh liền khoanh chân ngồi xuống, bên trong cơ thể lại bắt đầu từ từ vận chuyển “Tạo Hóa Luân Hồi Quyết”.
Bỗng nhiên, linh khí bốn phía xung quanh, cây cỏ, linh thảo, thậm chí cả năng lượng bên trong đất bùn cũng đều cuồn cuộn tràn về phía anh.
...
Luyện khí tầng thứ ba.
Khi Tần Phong đứng dậy lần nữa, anh phát hiện mình đã lại đột phá thêm một tầng.
Mà lúc này mới chỉ có hơn ba giờ chiều mà thôi.
Cũng tức là nói, lần này anh đại khái đã dùng khoảng sáu tiếng đồng hồ để đột phá một tầng.
Thời gian của lần đột phá này còn ngắn hơn so với lần trước.
Do đó cũng có thể thấy được tầm quan trọng về mức độ đậm nhạt của linh khí đối với việc tu luyện.
Tần Phong từ từ vận chuyển một lần công pháp, phát hiện pháp lực bên trong cơ thể anh đang liên tục vận chuyển.
“Không tệ! Không tệ! Luyện khí tầng thứ ba, pháp lực cuối cùng đã không còn yếu ớt nữa rồi”.
Tần Phong siết chặt hai nắm tay, mặt lộ nét vui mừng.
Anh cũng quả thực không ngờ được có thể tu luyện đến Luyện khí tầng thứ ba trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nếu như dựa theo tốc độ tu luyện này, anh tin là không đến hai tháng anh sẽ có thể đạt đến kỳ Trúc cơ.
Lại thêm có được sự giúp sức của linh thảo linh dược lần này anh thu hoạch được, anh tin là thời gian chắc chắn sẽ còn ngắn hơn nữa.
Tần Phong đánh giá bốn phía xung quanh một chút, đối với độ đậm đặc của linh khí ở đây, anh quả thực vẫn còn khá tiếc nuối.
Nếu không phải ngày mai còn có buổi tập quân sự dành cho sinh viên mới, anh sợ là mình sẽ không định về nữa.
“Bỏ đi, có được đám linh thảo linh dược ngày hôm nay thu được, tốc độ tu luyện của mình cũng sẽ không chậm hơn bao nhiêu”.
“Càng huống hồ, đợi đến khi đạt được Trúc cơ kỳ, là có thể bố trí được Tụ Linh Trận. Tin là tu luyện ở trong Tụ Linh Trận cũng sẽ không kém hơn ở đây nhiều”.
Một khi đạt đến Trúc cơ kỳ, phương pháp tu luyện của người tu tiên cũng sẽ phong phú hơn.
Đây cùng là nguyên nhân vì sao mà nói vào Trúc cơ kỳ thì người tu tiên mới thực sự được tính là nhập môn.
Tần Phong bây giờ đã đạt đến Luyện khí tầng thứ ba, đã có được khả năng tự bảo vệ nhất định.
Anh tin rằng, với bản lĩnh của mình bây giờ, cho dù đối thủ có cầm một cây súng cũng không thể bắn trúng được anh.
Cũng bởi vì như vậy, anh trái lại không cần ép mình ngay lúc này phải nâng cao thực lực.
Cái anh nghĩ đến là, dù gì mình cũng đã sống lại một đời, vậy thì phải bù đắp lại những tiếc nuối của kiếp trước.
Đại học, đây cũng là một trong những điều tiếc nuối trong kiếp trước của anh.
Phải biết là, anh có thể dựa vào khả năng của mình để thi đỗ đại học Trung Hải, điều này cũng chứng minh rằng anh là một người có thành tích học tập vô cùng tốt.
Lên đại học, lấy được thành tích tốt, đây là một kỳ vọng của kiếp trước trước khi anh vào đại học.
Song, bởi vì nguyên nhân của Vương Học Bân, làm cho anh của kiếp trước sống vô cùng chật chật trong thời gian học ở đại học.
Có thể nói ngoại trừ Âu Dương Tĩnh, Trương Vân, cùng với một người ân nhân khác ra, cả bốn năm đại học của anh gần như chẳng có chút hồi ức nào.
Cũng chính vì như thế, có cơ hội để sống lại rồi trải qua cuộc sống sinh viên một lần nữa, Tần Phong đương nhiên cũng sẽ không lãng phí.
Nếu như đã quyết định phải làm một sinh viên đại học, vậy thì vẫn cần phải tham gia tập quân sự ngay khi bắt đầu vào đại học.
Mặc dù tập quân sự như vậy, đối với Tần Phong của bây giờ không khác gì trò chơi trẻ con.
Quyết định xong, Tần Phong liền không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, bẻ một sợi dây mây, anh buộc đám linh thảo mà mình hái được vào chung một chỗ.
Sau đó men theo sợi dây leo treo trên vách đá lại một lần nữa bò lên trên.
Có lẽ bởi vì tu vi của anh đã tăng lên thêm một tầng nữa, làm cho tốc độ trèo của anh còn nhanh hơn cả tốc độ lúc anh từ phía trên leo xuống.
Còn chưa đến hai mươi phút, Tần Phong đã trèo được lên đến đỉnh núi.
Song, khi anh vừa mới đứng vững chân, liền có ba người xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Hai nam một nữ.
Chính là ba người mà anh gặp phải ở ngã ba đường ngày hôm qua.
Đi đầu vẫn là người phụ nữ xinh đẹp kia.
Lúc này, khoảng cách giữa đôi bên chẳng đến bảy tám mét.
Nhìn thấy đối phương đột nhiên xuất hiện, cả đôi bên đều thoáng cảm thấy bất ngờ.
Đương nhiên rồi, bất ngờ thì bất ngờ, nhưng Tần Phong bây giờ cũng chẳng coi trọng ba người bọn họ.
Cho dù là khi anh ở Luyện khí kỳ tầng thứ nhất thì anh cũng tin là mình có thể đánh thắng được ba người này.
Sau khi Tần Phong đứng thẳng người dậy, người thanh niên trong ba người phía đối diện bỗng giơ tay lên chỉ về phía Tần Phong kêu lên một tiếng:
“Chị, quả Thanh Thần Linh Ngọc! Chúng ta cuối cùng cũng tìm thấy rồi”.
Theo phương hướng mà người thanh niên kia chỉ, Tần Phong phát hiện hướng mà anh ta chỉ chính là đống dược thảo mà anh đang nắm trong bàn tay trái của mình.
Nghe thấy giọng nói này, hai người còn lại của đối phương cũng chuyển ánh mắt nhìn xuống bàn tay trái của Tần Phong.
Lúc này, chỉ thấy người phụ nữ đi đầu lấy điện thoại ra, hình như đang so sánh cái gì đó.
Chỉ mấy giây sau, trên gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp kia lộ ra vẻ phấn khích.
“Đúng là quả Thanh Thần Linh Ngọc thật, giống hệt với trong ảnh”.
Nghe thấy lời này của đối phương, Tần Phong lại thoáng ngẩn ra.
“Quả Thanh Thần Linh Ngọc? Đây là cái thứ gì?”
Khi anh cúi đầu nhìn xuống một loại quả vỏ ngoài trắng muốt bóng láng trong đống linh dược ở bàn tay trái của mình, lòng thầm hiểu ra.
“Ồ... hóa ra là như vậy, xem ra đối phương đã nhận nhầm quả Bạch Ngọc trong tay mình thành cái quả gì mà Thanh Thần Linh Ngọc rồi”.
Tần Phong thầm nghĩ, đã đoán được đại khái tình hình.
Chỉ là trong lòng anh không kiềm được cảm thấy buồn cười, loại linh dược cấp thấp giống như quả Bạch Ngọc này, trong giới tu tiên có không ít.
Chưa từng nghĩ đến, ở nơi tên là địa cầu này lại có một cái tên cao cấp như thế.
Còn chưa đợi Tần Phong nói cái gì, người thanh niên ở phía đối diện kia dùng giọng điệu vô cùng ngạo mạn nói:
“Ê, thằng nhóc bên kia, đưa quả màu trắng trong tay cậu cho tôi, giá cả cậu cứ tùy ý đòi”.
Nghe thấy câu này, đầu mày Tần Phong không khỏi nhíu lại.
Nghĩ trước đây anh tung hoành giới tu tiên, bất kể thực lực hay là thân phận đều khiến vô số người phải kính ngưỡng.
Mà nay lại bị một cậu ấm ăn chơi không biết trời cao đất dày là gì gọi là “Thằng nhóc”.
Cho dù tính tình của Tần Phong có tốt hơn nữa, được dạy dỗ cẩn thận hơn nữa thì trong lòng cũng không thể vui nổi.
Càng huống hồ, một người tu tiên có thể trưởng thành trong môi trường tàn khốc của giới tu tiên, thì có được mấy người có tấm lòng lương thiện thực sự.
Người có tấm lòng lương thiện luôn là người phải xuống địa ngực trước tiên.
Nghĩ kỹ lại, đời trước danh hiệu “Cửu Trần Tiên Đế Tần Cửu Trần” uy phong cỡ nào.
Nhưng cuối cùng vẫn phải gánh chịu sự phản bội, thân chết mà đạo hạnh cũng tiêu tan.
Cũng chính vì chuyện này mới khiến cho nội tâm của Tần Phong bây giờ đang dần dần có sự thay đổi.
Từ góc nhìn của anh bây giờ mà nói, anh của kiếp trước rất nhiều khi quá lương thiện, điều này khiến cho tâm phòng người cơ bản nhất của anh cũng mất đi.
Do vậy, trong cuộc đời này, Tần Phong tuyệt đối không cho phép sai lầm như vậy xảy ra một lần nữa.
Anh có thể nhìn ra được, hai người bên phía đối diện kia vô cùng coi trọng quả Bạch Ngọc trong tay anh.
Từ giọng điệu vội vã cùng với biểu cảm vui mừng của bọn họ, Tần Phong có thể tưởng tượng được quả Bạch Ngọc này chắc chắn có tác dụng rất lớn đối với bọn họ.
Song, đối diện với giọng điệu kiêu căng ngạo mạn của người thanh niên kia, lòng anh thầm cảm thấy không vui.
Kiếp trước trong thế giới tu tiên, người dám nói năng như vậy với anh sợ là đã xuống địa ngục cả rồi.
Hai mắt Tần Phong khẽ nheo lại, vẻ lạnh lẽo thoáng qua trong đáy mắt anh.
Đúng vào lúc này, người phụ nữ dẫn đầu của bên đối diện đột nhiên nghiêng đầu qua quát:
“Thanh Thần, im miệng!”
Ngay sau đó, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Tần Phong, dùng giọng bình tĩnh nói:
“Vị tiên sinh này, thực sự vô cùng xin lỗi anh, em trai tôi từ nhỏ được nuông chiều thành hư, lời nói có chỗ nào mạo phạm mong anh lượng thứ”.
“Nhưng, loại quả màu trắng trong tay anh kia thực sự vô cùng quan trọng đối với chúng tôi”.
“Hy vọng anh có thể bán nó cho chúng tôi, giá cả thế nào đều có thể thương lượng”.