Nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp hơi quá mức ở bên phía đối diện, Tần Phong hờ hững đáp lại.
Song, anh không hề đáp lời người phụ nữ kia mà ngược lại hỏi một câu:
“Cô tên là gì?”
Nghe thấy Tần Phong hỏi một câu khó hiểu như vậy, người phụ nữ ở phía đối diện lập tức ngẩn ra.
Cô ta quả thực là không nghĩ ra được tư duy của Tần Phong lại bay cao bay xa như thế, hỏi một vấn đề mà chẳng có liên quan gì với lời nói của cô ta lúc trước.
Làm cho cô ta nghẹn họng không nói được gì.
Nhưng người thanh niên ở phía sau lưng cô ta thì lại tưởng Tần Phong đang trêu đùa chị gái mình, không khỏi quát lên:
“Thằng nhóc ngông cuồng. Tên của chị gái tôi há có phải dạng như cậu muốn hỏi là biết được à?”
Nghe thấy câu này, trong đáy mắt Tần Phong vẻ lạnh lùng càng tăng thêm mấy phần.
“Vậy thì thứ cho tôi không tiếp các vị nữa, tôi trước giờ không thích nói chuyện với người lạ”.
Nói xong, anh dứt khoát mặc kệ ba người sải bước rời đi.
Khi anh sắp đi ngang qua ba người nọ, người đàn ông trung niên đứng phía sau liền bước ra chặn trước mặt Tần Phong, lạnh lùng nói:
“Cô chủ còn chưa nói gì, cậu không thể đi!”
Mặc dù người đàn ông trung niên này lúc trước cảm nhận được sự uy hiếp rõ rệt từ trên người Tần Phong.
Nhưng mà vào lúc này, ông ta thân là vệ sĩ của người phụ nữ kia, đương nhiên phải đứng ra chặn Tần Phong lại.
Đây là chức trách mà ông ta nên làm.
“Tránh ra, nếu không hậu quả tự chịu”, Tần Phong ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên, giọng điệu chậm rãi nhả từng chữ.
Nghe thấy câu nói như vậy, cơn giận trong lòng người đàn ông trung niên đương nhiên không thể nhịn được nữa.
Cho dù là cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người đối phương, nhưng ông ta là một người đàn ông, trong tình huống này buộc phải duy trì tôn nghiêm của mình.
“Quả nhiên là đủ ngông, thằng nhóc, để tôi xem rốt cuộc là sẽ có hậu quả gì?”
Người đàn ông trung niên không cam tâm yếu thế, lạnh lùng đáp lại một câu.
Tần Phong hờ hững nói: “Yên tâm, ông sẽ lập tức được nhìn thấy thôi”.
Lời vừa nói xong, chỉ thấy nắm đấm bàn tay phải của hai người đồng thời đấm qua.
Rầm!
Một tiếng động trầm đục vang lên.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau
Nếu chỉ đơn thần xét về vẻ bề ngoài, nắm đấm của Tần Phong nhỏ hơn một cỡ so với của người đàn ông trung niên.
Dù gì, xét về vóc dáng cơ thể, cơ thể của Tần Phong là kiểu người gầy yếu, không cao to vạm vỡ như người đàn ông trung niên kia.
Nếu như chỉ xét về kích cỡ của nắm đấm, va chạm như vậy hoàn toàn có sự cách biệt rất lớn.
Song, sau khi va chạm, hiện trường bỗng vang lên âm thanh “rắc rắc”.
Âm thanh này vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng đến mức khác thường!
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang lên, sau đó cơ thể ông ta bay ngược ra ngoài.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên bị đánh bay ra xa ba bốn mét, sau đó bịch một tiếng nện xuống mặt đất.
Tiếp đó, chỉ thấy người đàn ông trung niên lấy tay trái ôm chặt cánh tay phải không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Mạc dù lúc này đã đau đớn thấu tậm tâm can, nhưng người đàn ông chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết lúc ban đầu sau đó liền cắn chặt răng nén nhịn không rên lên một tiếng nào nữa.
Từ đó có thể nhìn ra được, sức chịu đựng của người này vẫn rất là kiên cường.
Nếu là Tần Phong lúc trước khi chưa đột phá, có lẽ ông ta sẽ không bị thương nghiêm trọng đến thế.
Nhưng mà từ sau khi Tần Phong đột phá được tầng thứ ba Luyện khí kỳ, sức mạnh của anh đã có bước tiến vượt bậc.
Lại thêm cú đấm vừa rồi chỉ là một chiêu thức rất bình thường, nhưng mà lại dùng hết toàn bộ sức lực của anh, đương nhiên sẽ tạo ra hiệu quả như vậy.
Nhìn thấy người của mình bị Tần Phong một đấm đánh gục, người thanh niên bên cạnh giận tím mặt, quát ầm lên:
“Mày muốn chết!”
Ngay sau đó liền vung nắm đấm lên, chuẩn bị xông về phía Tần Phong.
Vào lúc này, người phụ nữ trẻ lúc trước còn đang ngây ngẩn lập tức giang hai tay ra, chặn ở giữa người thanh niên và Tần Phong, vội vàng dịu giọng nói:
“Đừng động tay. Vị tiên sinh này, thực sự xin lỗi anh, tôi tên là Mạc Khuynh Thành. Đây là em trai tôi, tên Mạc Thanh Thần. Vị kia là người nhà của tôi, Hà Trung”.
“Chuyện vừa rồi, là do chúng tôi lỗ mãng, đều là lỗi của tôi, mong anh thứ lỗi”.
Nhìn thấy uy lực trong cú đấm kia của Tần Phong, Mạc Khuynh thanh đương nhiên không dám để em trai mình giao đấu với Tần Phong.
Hơn nữa, cái quan trọng nhất là, quả Thanh Thần Linh Ngọc mà cô ta muốn có được còn đang ở trên tay đối phương.
Do đó, cô ta đương nhiên không hy vọng làm mối quan hệ với Tần Phong xấu đi.
Nếu không thì mục đích chuyến đi lần này của cô ta sợ là phải vỡ tan như bong bóng xà phòng rồi.
Mạc Thanh Thần nhìn thấy chị mình ngăn ở phía trước người, cũng liền dừng chân lại.
Đương nhiên, anh ta cũng lập tức tỉnh táo lại, Hà Trung còn không chống lại được cú đấm kia của Tần Phong, nếu như anh ta ra mặt sợ là hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Cũng vì nghĩ đến những điều này, Mạc Thanh Thần chỉ trợn mắt nhìn Tần Phong một cái, sau đó quay người đi đỡ Hà Trung ngã ở bên cạnh dậy.
Được Mạc Thanh Thần dìu đỡ, Hà Trung từ từ đứng dậy.
Lúc này, có thể rõ ràng nhìn ra được vẻ đau đớn hiện lên trên gương mặt ông ta, nhưng ông ta vẫn không hề rên lên một tiếng, trái lại còn từ từ nhả ra một câu:
“Nội kình hậu kỳ!”
Nghe thấy lời của Hà Trung, Mạc Thanh Thần đang dìu ông ta không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Tần Phong, giật mình ngạc nhiên kêu lên:
“Cái gì? Cậu ta thế mà lại là võ giả nội kình hậu kỳ? Sao có thể?”
Lúc này, người phụ nữ tên Mạc Khuynh Thành kia cũng dùng ánh mắt hết sức ngạc nhiên nhìn Tần Phong.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Tần Phong là người trong cuộc trái lại bị bọn họ làm cho khó hiểu.
“Nội kình hậu kỳ? Võ giả? Cái này có nghĩa là gì?”
Tần Phong khẽ nhíu mày, trong lòng thầm suy nghĩ về nội câu chuyện của hai người kia.
Kiếp trước của anh chưa từng nghe thấy cách xưng hô này.
Còn chưa đợi Tần Phong kịp hỏi gì, Hà Trung nhẫn nhịn cơn đau nhìn chằm chằm Tần Phong, lại nói:
“Chỉ dựa vào cú đấm vừa rồi của các hạ, có lẽ đã đạt đến cảnh giới nội kình hậu kỳ, thậm chí còn có khả năng chạm đến nội kình đại viên mãn.
Nếu không, một võ giả nội kình sơ kỳ như tôi cũng không thể dễ dàng bị cậu đánh bại như vậy.
Chuyện lúc trước quả thật là do tôi quá ngông cuồng, mong các hạ lượng thứ!”
Nói xong, Hà Trung cúi người một cái với Tần Phong.
Ông ta hiểu rất rõ rằng nếu như ông ta không xin lỗi thì chỉ dựa vào ba người bọn họ, cho dù có cùng ra tay thì cũng không phải là đối thủ của Tần Phong.
Ông ta có chết thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu như liên lụy đến cô chủ và cậu chủ thì ông ta có chết cũng không đền được hết tội.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mạc Thanh Thần giật mình kinh hãi mãi.
Anh ta xuất thân từ gia tộc hào môn, bên người mới có một vệ sĩ như Hà Trung.
Chính vì như thế, anh ta mới hiểu được rất rõ sự đáng sợ của võ giả nội kình.
Một võ giả nội kình sơ kỳ bình thường giống như Hà Trung này còn mạnh hơn một lính đặc chủng không biết bao nhiêu lần.
Chỉ luận về tài nghệ, cho dù có bốn năm lính đặc chủng cùng hợp sức cũng không phải là đối thủ của Hà Trung.
Mà nội kình hậu kỳ, thậm chí còn có thể là võ giả nội kình đại viên mãn, anh ta từ trước đến nay chỉ mới từng nghe đồn qua mà thôi.
Đến nay, tình cờ gặp được một thằng nhóc trẻ tuổi bên trong núi, nhìn tuổi tác còn chẳng bằng anh ta, vậy mà lại là cao thủ nội kình hậu kỳ?
Điều này làm sao mà không khiến cho Mạc Thanh Thần không kinh hãi cho được?
Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh cũng như vậy.
Nghe thấy lời nói của Hà Trung, trong lòng Tần Phong cũng đoán được có lẽ đây là cách gọi của một số người tu luyện của địa cầu này.
Đời trước của anh khi còn ở địa cầu hầu như không thể tiếp xúc được với tầng lớp này.
Do đó anh từ trước đến giờ đều không biết cái gì là võ giả nội kình.
“Cái gì là võ giả nội kình?”, Tần Phong hỏi thẳng.
Nghe thấy Tần Phong hỏi, cả ba người đều ngẩn ngơ.
Bọn họ thực sự không ngờ được, với bản lĩnh như của Tần Phong, lại không biết được cái gì gọi là võ giả nội kình.
Lúc này, nếu không phải vì biểu cảm “nghiêm túc” trên mặt Tần Phong, thì có lẽ bọn họ đều tưởng rằng anh đang cố tình trêu chọc bọn họ.
Ngẩn ra một hồi sau, vẫn là Hà Trung phản ứng lại đầu tiên, ông ta nói:
“Các hạ... các hạ lại không biết danh xưng võ giả nội kình này à? Vậy chân khí bên trong cơ thể các hạ rốt cuộc là làm sao mà tu luyện ra được?”
“Ồ... ông là nói chân khí bên trong cơ thể à, đó là do tôi tự mày mò tu luyện được”, Tần Phong hờ hững gật đầu nhưng cũng không trả lời cụ thể
Hà Trung đương nhiên nghe ra được ý của Tần Phong là không muốn nói rõ.
Ông ta cũng sẽ không biết điều mà tiếp tục đi hỏi tường tận:
“Chỉ cần bên trong cơ thể có thể tu luyện ra được chân khí, là đã có được nội kình. Căn cứ theo lượng chân khí trong cơ thể ít hay nhiều, lại chia thành bốn cảnh giới: nội kình sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn”.
Nghe thấy lời giải thích này, trong lòng Tần Phong thầm hiểu được đại khái.
Cách gọi này về bản chất mà nói, cũng không có khác biệt quá nhiều so với chín cảnh giới của người tu tiên.
Chẳng qua là võ giả địa cầu có cách gọi về cảnh giới khác nhau mà thôi.
Tiếp đó, vì tò mò anh lại hòi thêm một câu:
“Vậy sau nội kình đại viên mãn thì sao? Lại gọi là gì?”
Nghe thấy Tần Phong hỏi vấn đề này, vẻ mặt của Hà Trung cũng lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên, từ tốn cất lời:
“Đột phá được nội kình đại viên mãn,võ giả sẽ đạt đến một cảnh giới mới, gọi là: Hóa cảnh, cũng có tên khác là: cảnh giới Tông sư”.
“Bởi vì võ giả ở cảnh giới này sẽ được người khác tôn xưng là Tông sư”.