• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Phong ném con dao phay ở tay trái đi, tay phải kéo một con dao phay thật dài khác, bước từng bước về phía Hoàng Thiên Bá.

“Leng keng…”

Lưỡi dao kéo lê trên nền gạch men sứ phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.

Nhưng giờ phút này, Hoàng Thiên Bá chỉ cảm thấy âm thanh kia thật đáng sợ.

Tần Phong vung chân đá Hoàng Thiên Bá, khiến ông ta văng từ trên ghế xuống.

Kế đó, anh thản nhiên ngồi xuống ghế, cứ thế nhìn Hoàng Thiên Bá đang nằm trên sàn nhà, thờ ơ nói: “Giờ đến lượt tôi hỏi ông, hôm nay ông muốn chết như thế nào?”

Hoàng Thiên Bá nhìn chằm chằm vào Tần Phong, trong lòng ông ta có vô vàn cảm xúc.

Ông ta thật sự không ngờ mấy chục tên đàn em dưới tay mình mà lại đánh không lại một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

Thân thủ của tên nhóc này khủng bố đến mức nào cơ chứ?!

Ông ta sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp bao nhiêu người có bản lĩnh như tên nhóc trước mặt.

Tuy nhiên, Hoàng Thiên Bá không hổ là ông trùm một phương, ông ta cố nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Người anh em, cậu đánh giỏi thật đấy, có thể một mình đấu lại mười mấy người. Nhưng đánh giỏi thì có đánh lại súng được không?”

“Trước kia tôi cũng gặp không ít cao thủ như cậu rồi, nhưng mà… hầu hết đều chết vì bị bắn lén!”

Hoàng Thiên Bá gọi anh từ “tên nhóc” thành “người anh em”, từ đó có thể thấy ông ta cũng đã có ý muốn thỏa hiệp.

“Ồ… Ông đang uy hiếp tôi à?”, dù bận nhưng Tần Phong vẫn ung dung nhìn ông ta.

Con dao phay trong tay không ngừng lắc lư.

Hoàng Thiên Bá thấy vậy thì trong lòng phát lạnh, vội sửa lời nói: “Người anh em chớ có hiểu lầm. Theo tôi thì oan gia nên giải không nên kết. Chuyện hôm nay quả thật là tôi làm sai trước, nhưng bạn của cậu cũng không chịu thiệt hại gì cả, thế nên, chuyện này coi như bỏ qua, được không?”

Tuy nhiên, trong lòng ông ta lại nghĩ: Nhóc con, đợi ông mày qua được ải lần này, ông nhất định sẽ đòi lại thể diện.

Tần Phong từ trên ghế đứng dậy, nhếch mép cười, rồi bỗng nhiên, anh giơ con dao dài trong tay lên, vỗ vỗ lên khuôn mặt to mọng của Hoàng Thiên Bá bà nói: “Tôi biết trong lòng ông không phục. Nếu như muốn báo thù thì cứ… đến đi! Nhưng tôi nói cho mà biết, lần sau nếu còn dám đụng đến tôi, tôi sẽ tự tay tiễn ông xuống Địa Ngục”.

Dứt lời, anh xoay con dao trong tay một vòng rồi đột nhiên ném ra xa.

"XÍU...UU!..."

Một âm thanh xé gió vang lên, cây dao dài kia thoáng cái đã cắm vào vách tường bên ngoài toilet.

“Ầm!”

Một âm thanh nặng nề, lúc này, con dao dài đã đâm sâu hơn phân nửa.

Xong việc, Tần Phong lập tức xoay người rời đi.

Sở dĩ anh không đại khai sát giới cũng là vì có điều kiêng kỵ

Với bản lĩnh của anh hiện tại, nếu bị truy nã thì… thật sự khó mà tiếp tục cuộc sống bình thường.

Điều này không phù hợp với suy nghĩ của anh.

Bởi vậy, sau khi phát tiết một trận, anh mới tạm tha cho đám người Hoàng Thiên Bá.

Nhưng nếu đám sâu kiến này còn dám mạo phạm đến anh thì Tần Phong tuyệt đối không tha cho bọn họ.

Hơn nữa, chỉ cần anh đột phá Trúc Cơ kỳ thì muốn giết người trong vô hình là điều rất đơn giản.

Còn có một việc vô cùng thú vị chính là sau khi rời đi, Trương Vân và Phương Tình liền đi báo cảnh sát, thế nhưng mãi đến khi Tần Phong rời khỏi KTV Hoàng Triều, vẫn không có bất kỳ ai tiến đến.

Đương nhiên Tần Phong hiểu điều khuất tất trong đó, nhưng anh cũng không miệt mài theo đuổi.

Với năng lực của anh lúc này thì còn chưa có nhiều năng lượng đến vậy.

Hoàng Thiên Bá tung hoành nhiều năm ở Trung Hải, đương nhiên những mối quan hệ của ông ta không tầm thường.

Tần Phong hiểu rất rõ, khi bản lĩnh của anh còn chưa đạt đến cảnh giới nhất định thì có một số việc anh tuyệt đối không thể đụng vào.

Nếu như chỉ vì “ra vẻ” thì người như vậy khó mà sống lâu được.

Kiếp trước, khi ở giới Tu Tiên, Tần Phong đã chứng kiến không biết bao nhiêu người Tu Tiên có gia thế hùng mạnh hoặc bản lĩnh cao cường, hễ là loại liều lĩnh hoặc có tâm tính “ông mày là thiên hạ đệ nhất” thì kiểu gì cũng có kết cục thê thảm.

...

Mọi thứ đều có một giới hạn.

Đối với một “lão quái vật” sống hơn ngàn năm như anh thì đạo lý này có thể nói là ăn sâu vào máu.

Tuy nhiên, khi bản lĩnh của anh đạt đến một độ cao nhất định thì liền có thể bỏ qua tất cả.

Đời trước, anh cũng đã từng thể nghiệm điều tương tự.

Bởi vậy, anh muốn tự do mà sống, có ân báo ân, có oán báo oán, để có thể đền bù những nuối tiếc ở kiếp trước thì việc cần thiết nhất hiện tại chính là đề cao tu vi của bản thân.

Sau đó giải quyết tất cả!

...

Tần Phong rời khỏi KTV Hoàng Triều không bao xa thì thấy hai người Trương Vân và Phương Tình.

“Tần Phong, cậu không sao chứ?”, Trương Vân quan sát Tần Phong một lượt từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi.

“Không sao đâu”, Tần Phong cảm thấy ấm lòng, khẽ lắc đầu.

Không hổ là người bạn đại học duy nhất của anh ở kiếp trước.

Phương Tình đứng bên cạnh cũng cúi đầu cảm ơn Tần Phong: “Tần Phong, cảm ơn cậu, thật xin lỗi vì đã khiến cậu gặp rắc rối!”

“Không cần khách sáo, đúng dịp thôi!”, Tần Phong thờ ơ đáp.

“Nói gì đi nữa thì chuyện này là nhờ cậu giúp tôi”, Phương Tình nói rất chân thành.

Kế đó, cô ấy tò mò hỏi: “Đúng rồi, chúng tôi đã báo cảnh sát nhưng giờ vẫn chưa thấy ai đến. Sao bọn họ lại thả cậu đi vậy?”

Không riêng gì Phương Tình, ngay cả Trương Vân cũng cảm thấy rất tò mò.

Hai người bọn họ cũng không cho rằng chỉ với một mình Tần Phong có thể đánh thắng mấy chục tên cao to trong KTV Hoàng Triều.

Bởi vậy, cho đến giờ bọn họ đều nghĩ rằng Tần Phong phải trả một cái giá đắt mới có thể được thả đi.

Nhất là Phương Tình, khi hỏi việc này, cô ấy đã có ý định muốn đền bù cho anh.

“Chắc là bọn họ tự nhiên nảy sinh lòng tốt thôi!”, Tần Phong nở một nụ cười đầy thâm ý, tùy tiện đáp một câu.

Kế đó, anh cũng không cho hai người có cơ hội hỏi tiếp, mà mở miệng nói: “Được rồi, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, chúng ta nên về thôi!”

Đương nhiên Trương Vân và Phương Tình nhìn ra được Tần Phong không muốn nhiều lời, nên cả hai khẽ gật đầu.

Sau đó, ba người cùng đặt xe về trường học.

...

Mặt khác, tại KTV Hoàng Triều.

Sau khi Tần Phong đi khỏi, những nhân viên khác đã đưa toàn bộ anh em bị thương vào viện điều trị.

Bởi vì Tần Phong ra tay có chừng mực nên đám người này đều không nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên, hầu hết sẽ tàn tật suốt đời.

Sau khi xử lý vết thương xong, Hoàng Thiên Bá được đưa vào phòng bệnh xa hoa nhất của bệnh viện.

Lúc này, tổng giám đốc KTV Hoàng Triều, Hoàng Tam với một cái băng giắt trên cổ, đang đứng cạnh giường Hoàng Thiên Bá.

“Hoàng Tam, cậu đã điều tra ra chưa?”, Hoàng Thiên Bá lạnh lùng hỏi, sát khí bắn ra bốn phía.

Hoàng Tam cung kính đáp: “Anh lớn, đã điều tra ra rồi. Bọn họ đều là sinh viên năm nhất của đại học Trung Hải!”

“Trong số đó, tên nhóc ra tay với chúng ta tên là Tần Phong, sinh ra ở một ngôi làng nhỏ thuộc huyện Ngô Đồng, tỉnh Lĩnh Nam”.

Chỉ mất hai đến ba tiếng điều tra, bọn họ đã tra ra toàn bộ thông tin về Tần Phong.

Từ đó có thể thấy, thế lực của Hoàng Thiên Bá lớn đến mức nào!

Nghe Hoàng Tam báo cáo, ông ta trợn trừng mắt: “Cái gì? Chỉ là một tên nhóc đến từ nông thôn thôi à?”

“Với công phu cao siêu như vậy, chẳng lẽ không có bối cảnh gì đặc biệt khác à?”

Hoàng Tam lại nói tiếp: “Anh lớn, theo như tư liệu mà chúng ta tra được, tên nhóc Tần Phong này không có điểm đặc biệt gì cả! Từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe nói hắn ta biết võ công! Nếu muốn nói điểm đặc biệt thì có lẽ thành tích học tập của hắn không tệ. Nếu không cũng không thi đậu vào đại học Trung Hải!”

Hoàng Thiên Bá hừ lạnh một tiếng: “Thành tích học tập tốt thì có tác dụng quái gì! Cùng lắm cũng chỉ là một tên sinh viên mà thôi! Nếu hắn ta không có chỗ dựa thì chuyện này cũng dễ làm!”

Hoàng Tam đứng bên cạnh ngẫm nghĩ rồi dò hỏi: “Anh lớn, có cần dùng một vài thủ đoạn đặc biệt để tống hắn vào ngục không?”

Hoàng Thiên Bá có thể tung hoành tại thành phố Trung Hải nhiều năm như vậy không chỉ dựa vào hơn một ngàn anh em, mà mấu chốt nằm ở việc ông ta có rất nhiều mối quan hệ trải rộng khắp các lĩnh vực.

Nếu không, với thân phận của ông ta sợ rằng đã sớm bị người khác hạ bệ.

Dựa vào khả năng của Hoàng Thiên Bá, nếu thật sự muốn tống một người vào ngục thì có rất nhiều cách.

Nghe Hoàng Tam nói vậy, đương nhiên Hoàng Thiên Bá cũng hiểu rõ ẩn ý trong đó.

Trước kia, bọn họ đã làm không ít chuyện như vậy.

Hoàng Thiên Bá lộ vẻ trầm tư, không khỏi cau mày. Một lát sau, ông ta lắc đầu, chậm rãi nói: “Thằng khốn kia dám làm gãy tay ông đây, thù này tôi phải tự tay báo, tống hắn vào ngục là quá hời cho hắn!”

Nói xong, trong mắt Hoàng Thiên Bá lóe lên sát ý.

“Vâng, anh lớn!”, Hoàng Tam vội gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Gã biết Hoàng Thiên Bá đã chuẩn bị hạ sát thủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK