Sau khi đi dạo một vòng quanh công viên núi Đông Cảnh, Tần Phong quay về phòng trọ của mình.
Bởi vì anh cần phối chế Bồi Nguyên linh dịch mới để cung cấp cho việc tu luyện.
Theo như anh dự đoán, nếu như anh vẫn luôn có Bồi Nguyên linh dịch để phụ trợ cho việc tu luyện thì trong vòng ba ngày tới, anh có thể sẽ đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng 7.
Giai đoạn này được xem như Luyện Khí hậu kỳ, thực lực sẽ có một bước nhảy vọt.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh reo vang.
Tần Phong lấy ra xem thì thấy là Trương Vân gọi đến.
“Alo, Trương Vân à, có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng Trương Vân: “Tần Phong, lớp trưởng nói vì để ăn mừng đợt huấn luyện quân sự kết thúc, đồng thời tạo cơ hội cho các bạn trong lớp làm quen với nhau, cho nên tối nay, vào lúc bảy giờ, chúng ta sẽ có một buổi họp lớn, địa điểm ở tại KTV Hoàng Triều. Cậu ấy bảo tôi thông báo với tám bạn nam sinh trong lớp một tiếng, cậu không được đến muộn đấy nhé! Vì trong lớp có rất nhiều bạn không có xe riêng nên mọi người đã thống nhất đặt xe rồi!”
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ!”, Tần Phong thờ ơ đáp lại một câu rồi cúp máy.
Ở kiếp trước, anh đã từng trải qua buổi họp lớp tương tự như vậy, hơn nữa, cho đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ một vài sự kiện đặc biệt đã xảy ra vào hôm đó.
Kết quả của những sự kiện đó chính là lớp trưởng Phương Tình, vốn là một nữ sinh giỏi cả về học thuật lẫn đạo đức, vậy mà lại biến thành tình nhân của người khác.
Thậm chí cô ấy không học hết được năm nhất, cuối cùng chán nản mà thôi học.
“Ở kiếp trước, khi chứng kiến chuyện như vậy, mình chỉ có thể hoảng hốt mà lẫn trốn, sợ bị liên lụy. Nhưng ở kiếp này, mình muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ đứng đằng sau là dạng người gì?”
Tần Phong đặt điện thoại di động xuống, hai mắt lóe lên tia sắc bén.
...
KTV Hoàng Triều nằm cách đại học Trung Hải tầm 10km, nơi đó đã là vùng rìa của khu trung tâm nội thành rồi.
Hơn sáu giờ tối, Tần Phong bắt một chiếc taxi đi thẳng đến KTV Hoàng Triều.
Sau khi xuống xe, anh thấy trước cổng KTV có rất nhiều xe sang trọng đỗ lại.
Tỷ như Mercesdes-Benz, BMW, Audi,… có thể dễ dàng thấy được những thương hiệu đắt đỏ như thế tại đây.
Tuy nơi đây không phải khu trung tâm, thế nhưng nó nằm giáp với khu đô thị mới, vốn là khu trọng điểm phát triển của thành phố Trung Hải.
Vì thế, khu này rất sầm uất, chung quanh có rất nhiều địa điểm ăn chơi như quán rượu, quán bar, KTV,… mới mở.
Lúc Tần Phong đến thì đã sắp đến 7 giờ rồi, KTV Hoàng Triều đã sớm đèn đuốc sáng trưng.
Bước vào sảnh, hai bên là một loạt mỹ nữ mặc đồng phục công chúa, chân đeo tất, dáng người thon thả, dung mạo đều từ trung cấp trở lên, đứng xếp hàng chào đón.
Nhìn thấy có khách đi vào, các cô đồng loạt cúi người chào, thái độ phục vụ vô cùng tốt.
Một nữ nhân viên phục vụ mỉm cười chạy ra đón: “Mời anh vào trong! Mình đi mấy người nhỉ?”
“Chúng tôi đã thuê phòng 1103!”, Tần Phong báo số phòng đã đặt.
Bởi vì có tổng cộng 30 người tụ họp, cho nên lớp trưởng Phương Tình đã sớm đặt một phòng siêu lớn.
“Vâng, xin mời theo tôi!”, nhân viên phục vụ cung kính dẫn Tần Phong đến phòng.
Cô ta đẩy cửa phòng 1103 ra, Tần Phong bước vào.
Tất cả sinh viên của Lớp Anh Ngữ 5 đều đã có mặt, chỉ có anh là người đến cuối cùng.
“Tần Phong, cậu đến rồi, cậu đúng giờ thật đấy! Nói 7 giờ là 7 giờ!”, Trương Vân liếc nhìn đồng hồ trên tay, lên tiếng trêu ghẹo.
Tần Phong mỉm cười, không nói gì thêm.
Khoảng thời gian sau đó cũng không có gì đặc biệt, mọi người tề tụ cùng nhau, vui đùa, giải trí và ca hát.
Từ đầu đến cuối Tần Phong đều không đụng đến micro, anh chỉ lẳng lặng ngồi một góc uống nước lọc mà thôi.
Mọi người cũng không quá để tâm đến hành vi có phần đặc biệt của anh.
Nửa tháng qua, câu nói “Tôi đến từ nông thôn” của Tần Phong đã lan truyền khắp cả lớp, hầu hết các bạn học đều xem anh như trò cười.
Dù sao thì sinh viên đến từ nông thôn cũng sẽ không tự giới thiệu giống như anh.
Thêm vào đó, ngày thường Tần Phong không thích giao tiếp, cũng không thích tụ hợp, đương nhiên, việc này khiến các bạn học càng xem nhẹ anh thêm vài phần.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Tần Phong chẳng những xuất thân từ một gia đình nghèo khó, mà tính cách còn rất tự ti, hướng nội.
Người như vậy sẽ chẳng có tương lai gì đáng kể.
Cũng chính vì thế, ngoại trừ Trương Vân, những người khác gần như không cùng anh giao tiếp.
Mà Tần Phong cũng không hề quan tâm đến việc này.
Trước kia, anh đã từng chịu đựng sự khinh miệt đáng sợ hơn như vậy rồi.
Sống cả ngàn năm, anh đã sớm không để tâm đến những thứ xung quanh nữa.
Trong phòng, đương nhiên người nổi bật nhất chính là Triệu Minh Kiệt.
Bố cậu ta, Triệu Hồng Thịch, có khối tài sản lên đến vài tỷ, phóng mắt khắp thành phố Trung Hải, thậm chí là cả tỉnh Giang Nam, đều có thể xếp vào hàng nhân vật thượng đẳng.
“Các bạn học, có thể tụ hợp cùng nhau cũng xem như có duyên, tối hôm nay mọi người cứ vui chơi thoải mái, tất cả chi phí đều tính cho Triệu Minh Kiệt tôi!”
Cậu ta vừa nói xong những lời này, cả trai lẫn gái trong lớp đều reo hò, hết lời ca ngợi.
Trong đó, một người tên là Mã Cường la to nhất.
Công phu nịnh hót của cậu ta cũng được xếp vào hàng đỉnh cao đấy!
“Anh Kiệt đúng là hào phóng! Người như vậy sau này ắt sẽ làm nên đại sự. Theo tôi thấy, anh Kiệt đã rộng rãi, hào phóng với mọi người như vậy, chúng ta cũng nên mời anh Kiệt một ly. Mọi người có đồng ý không?”
“Được, được…”
Ngay lập tức, một loạt tiếng reo hò vang lên.
Nhưng trong đó lại có một ngoại lệ.
Người nọ chính là Tần Phong.
Bởi vì anh không uống rượu, trước mặt chỉ có một ly nước lọc mà thôi. Thấy anh không nhúc nhích, tay vuốt mông ngựa Mã Cường liền thờ ơ nói: “Cậu chủ Tần Phong à, lần họp mặt này là do anh Kiệt của chúng tôi mời, dù cậu không uống rượu thì ít nhất cũng nên có biểu hiện gì chứ”.
Khi nói mấy chữ “cậu chủ”, cậu ta còn cố ý nhấn mạnh.
Đương nhiên, Mã Cường làm vậy là để trào phúng câu nói “Tôi đến từ nông thôn” của Tần Phong trước đó.
Nghe Mã Cường nói vậy, những người khác cũng không hẹn mà đổ dồn ánh mắt về phía Tần Phong.
“Tần Phong, chúng tôi đang mời rượu anh Kiệt, cậu cũng uống một ly đi”.
Một nam sinh hùa theo.
“Đúng đấy, đúng đấy, ngay cả một nữ sinh như tôi cũng uống, nam sinh như cậu sao cứ lằng nhà lằng nhằng vậy hả?”, một nữ sinh mất kiên nhẫn nói.
Những người khác cũng xen vào, tỏ vẻ “khích lệ” Tần Phong.
Tất cả đều biểu đạt cùng một ý: Tần Phong nhất định phải mời rượu Triệu Minh Kiệt thì mới không thất lễ.
Lúc này, Trương Vân ngồi bên cạnh vội đứng lên giải vây thay anh: “Tần Phong không uống rượu, mọi người đừng ép cậu ấy làm gì. Tôi uống thay cậu ấy ly này”.
Thấy vậy, Tần Phong chợt cảm thấy ấm áp, ở kiếp trước, anh cũng cùng mọi người nâng chén mời rượu Triệu Minh Kiệt, nên không có những chuyện như thế này phát sinh.
“Trương Vân, cậu làm loạn gì đấy? Chuyện mời rượu sao có thể để người khác làm thay được?”, Mã Cường khinh thường liếc nhìn Trương Vân.
Đang lúc cậu ta định nói thêm gì đó thì Phương Tình vẫn luôn giữ im lặng đột ngột lên tiếng: “Được rồi, Tần Phong không uống rượu, chúng ta cũng không cần ép buộc cậu ấy làm gì. Mọi người cùng vui với nhau là được!”
Nghe Phương Tình nói vậy, các thành viên trong lớp lập tức câm miệng.
Ngay cả Mã Cường vẫn luôn huyên náo nhất cũng lui xuống, không nói gì thêm.
Bởi vì mọi người đều biết Triệu Minh Kiệt rất thích Phương Tình.
Lúc tham gia huấn luyện quân sự, cậu ta còn công khai theo đuổi Phương Tình, có điều trong lòng cô ấy không có chút cảm giác nào cả nên mãi vẫn không chịu đồng ý.
Thấy vậy, “nhân vật chính” Triệu Minh Kiệt đành phải đứng ra giảng hòa: “Được rồi, bạn Tần Phong là một sinh viên gương mẫu, mọi người đừng buộc cậu ấy nữa. Đến đây nào… Chúng ta cùng uống!”
“Được…”
Cứ thế, Tần Phong hoàn toàn bị cô lập.
Lại nói, khi thấy lớp trưởng Phương Tình ra mặt nói giúp mình, Tần Phong có hơi bất ngờ.
Trước đây anh chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy.
Ở kiếp trước, hai người họ đều có bi kịch của riêng mình và cũng không liên hệ gì với nhau.
Nghĩ đến đó, Tần Phong bất giác nở nụ cười, trong lòng anh đột nhiên có một quyết định.
...
Vì muốn thể hiện cái gọi là “hào phóng”, thậm chí Triệu Minh Kiệt còn khui thêm bốn chai Lafite đắt đỏ.
Đương nhiên, với giá trị con người cậu ta thì số tiền này cùng lắm chỉ là vài giọt mưa bụi mà thôi.
Trong hoàn cảnh như vậy, các thành viên trong lớp càng uống càng hăng.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất: Tần Phong.
Từ đầu đến cuối anh không hề uống một giọt rượu, trước mặt anh vẫn là ly nước lọc kia.
...
Càng về sau, Triệu Minh Kiệt càng uống nhiều hơn, đồng thời, cậu ta cũng lớn giọng khoe khoang: “Tôi nói cho các cậu biết, bố tôi là nhân vật số một số hai ở cái thành phố Trung Hải này đấy. Các nhân vật lớn ở hai giới hắc bạch đều phải nể mặt bố tôi vài phần”.
Triệu Minh Kiệt đã lên tiếng thì với tư cách là đàn em tùy tùng, đương nhiên Mã Cường sẽ mở miệng vuốt mông ngựa: “Anh Kiệt thật bá khí! Với thế lực của nhà họ Triệu, không chỉ riêng thành phố Trung Hải, mà ngay cả tỉnh Giang Nam cũng là số 1, số 2 đấy, có ai dám không nể mặt nhà họ Triệu cơ chứ?”
Nghe Mã Cường nịnh hót, Triệu Minh Kiệt càng thêm kiêu ngạo: “Đúng thế, không nói đến việc khác, chỉ riêng ông chủ đứng đằng sau KTV Hoàng Triều này, Hoàng Thiên Bá, ông ta từng là anh lớn của giới xã hội đen đấy, dưới tay có hơn một ngàn anh em. Bởi do hiện tại tình thế bức bách cho nên ông ta mới từ từ chuyển đổi, làm một vài việc kinh doanh chính quy mà thôi. Ngay cả ông ta, khi gặp ba tôi cũng phải gọi một tiếng anh Triệu đấy!”
Nghe nói thế, một nữ sinh có xuất thân bản địa ngạc nhiên nói: “Hoàng Thiên Bá? Tôi cũng từng nghe nói đến ông ta, nghe đồn ông ta là người ở cả hai giới hắc bạch, lại có quan hệ vô cùng tốt với lãnh đạo thuộc các ngành sản xuất tại thành phố Trung Hải. Nghe đâu ông ta còn có mối quan hệ với người của tỉnh nữa đấy, chỗ dựa siêu chắc chắn, cũng không biết là thật hay giả?”
Những sinh viên có mặt tại đây hầu hết đều xuất thân từ gia đình bình thường, chỉ có một số ít là con ông cháu cha.
Nhưng dù là con ông cháu cha thì bọn họ cũng không thể so sánh được với một nhân vật có tiếng nói ở thành phố Trung Hải như Hoàng Thiên Bá.
Thật ra, dù là Triệu Hồng Thịnh cũng chưa đủ tầm.
Những lời trước đó của Triệu Minh Kiệt chỉ là nói khoác, tự dát vàng lên mặt mình mà thôi.
Nghe những lời này, Tần Phong đang ngồi trong góc khẽ lắc đầu.
Anh chợt nhớ, ở kiếp trước, khi nghe những lời này, trong lòng anh cũng tràn đầy nhiệt huyết và khao khát hướng tới.
Đồng thời, cũng rất khâm phục những nhân vật lớn mà mọi người nhắc đến.
Anh còn tưởng tượng sẽ có một ngày mình cũng trở thành một nhân vật như vậy.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh ngoại trừ cảm giác nhàn chán thì không còn gì khác.
Ngoài việc xuất thân từ một gia đình giàu có và hay thích khoe khoang thì Triệu Minh Kiệt cũng không có thói quen khi dễ người nhỏ yếu, vì vậy, Tần Phong cũng không có ác cảm gì với cậu ta.
Kiếp trước, bởi vì Vương Học Bân cảnh cáo nên quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn cùng phòng “không nói một lời” mà thôi.
Còn ở kiếp này, tuy tâm tính của Tần Phong đã có sự thay đổi, nhưng dường như bọn họ vẫn chỉ có thể trở thành bạn cùng phòng “không nói một lời”.