• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông sư!

Nghe thấy xưng hô này, trong lòng Tần Phong thoáng ngẩn ra, anh trái lại khá tò mò với cái được gọi là Tông sư rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào?

Cách xưng hô này không phải bất kỳ ai cũng có thể gánh được.

Sau khi Tần Phong suy tư một hồi, người phụ nữ tên là Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh bỗng cất tiếng hỏi dò:

“Vị tiên sinh này, loại quả màu trắng trong tay anh thực sự có tác dụng rất lớn đối với chúng tôi, không biết anh có thể bán nó cho chúng tôi được không?”

“Anh yên tâm, chỉ cần anh bằng lòng, giá cả đều không thành vấn đề”.

Nghe thấy câu này, Tần Phong cũng tạm thời rút lại suy nghĩ của mình, anh nhìn Mạc Khuynh Thanh nói.

“Cô muốn loại quả màu trắng này, vậy thì nói trước xem cô có thể trả được bao nhiêu tiền?”

Loại quả Bạch Ngọc này đối với Tần Phong mà nói, trái lại cũng không có mấy tác dụng.

Dù gì, anh của kiếp trước chính là một người tu tiên ở kỳ Độ kiếp, cho dù sống lại một đời để tu luyện, thì thân và tâm cũng đã không phải mạnh ở mức bình thường nữa rồi.

Cho dù quả Bạch Ngọc này luyện chế thành đan dược, đối với anh mà nói chẳng hề có chút hiệu quả gì.

Đúng vào lúc này, trong lòng Tần Phong bỗng nhiên nghĩ đến, trong việc tu luyện về sau này của anh còn cần rất nhiều loại dược liệu phụ trợ.

Nhiều dược liệu như thế, anh cũng không thể nào đi tìm từng thứ một được.

Cách tốt nhất chính là dùng tiền để mua.

Song chỉ dựa vào gia cảnh hiện tại của anh, hoàn toàn xứng với danh hiệu không một xu dính túi.

Đương nhiên sẽ không có nhiều tiền như thế để đi mua dược liệu.

Do đó, sau khi cân nhắc một hồi, anh lại tính toán đến quả Bạch Ngọc này.

Ba người trước mặt vừa nhìn đã biết không giàu thì cũng phú quý, điều kiện gia đình không phải loại tầm thường.

Lại thêm trước đó bọn họ khát vọng có được loại quả này, Tần Phong tin là bọn họ chắc chắn sẽ bằng lòng trả một cái giá cao để mua được.

Quả nhiên, nghe thấy Tần Phong hỏi như vậy, trên gương mặt của Mạc Khuynh Thành lập tức lộ ra vẻ hân hoan.

“Vị tiên sinh này, tôi bằng lòng trả một triệu tệ để mua được loại quả màu trắng kia. Nếu như anh cảm thấy vẫn còn ít, chúng ta có thể đàm phán thêm”.

Nghe thấy vậy, Tần Phong đương nhiên hiểu ra đối phương mong muốn có được quả Bạch Ngọc này đến mức nào.

Anh khẽ mỉm cười, vươn năm ngón tay ra, nói bằng giọng hờ hững:

“Một giá thôi, năm triệu”.

Còn chưa đợi Mạc Khuynh Thành đáp lời, em trai của cô ta Mạc Thanh Thần đã lập tức gầm lên:

“Cái gì? Năm triệu, cậu ăn cướp à?”

Tần Phong liếc mắt nhìn Mạc Thanh Thần, nói bằng giọng lạnh băng:

“Sai! Cái giá tôi đưa ra còn tốt hơn cướp nhiều. Nếu như đã không đồng ý, vậy thì thôi”.

Nói xong, anh liền sải bước chuẩn bị rời đi.

Kỳ thực, khi đưa ra cái giá năm triệu, Tần Phong cũng thực sự cảm thấy mình giống sư tử ngoạm.

Quả Bạch Ngọc mười năm tuổi, trong giới tu tiên mặc dù không tính là hiếm gặp, nhưng mà trên trái đất này, nó chắc chắn là loại trân bảo quý giá hiếm thấy.

Tần Phong nghĩ, muốn tìm được quả Bạch Ngọc thứ hai trên trái đất này có lẽ còn khó khăn hơn nữa.

Do vậy, cái giá năm triệu tệ là hợp tình hợp lý.

Đúng lúc này, Mạc Khuynh Thanh quay đầu lại lườm em trai mình một cái.

Vội vàng chặn ở phía trước người Tần Nguyên, cất tiếng nói:

“Được, năm triệu tệ, tôi đồng ý! Chỉ là chúng tôi đang ở bên ngoài, trên người khó mà mang theo nhiều tiền như thế được”.

Còn chưa kịp đợi Tần Nguyên nói gì, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành lấy ra một tấm thẻ, đưa lên cho anh, đồng thời nói:

“Tiên sinh, trong tấm thẻ này có ba triệu tệ, hai triệu còn lại sau khi chúng tôi về nhà lập tức sẽ chuyển vào trong thẻ cho anh”.

“Chị, chị...”.

Mạc Thanh Thần ở phía sau đang định nói gì đó, lại bị Mạc Khuynh Thành trợn mắt lườm lại.

Trong thời đại mà thanh toán qua điện thoại chưa được phổ cập, người mang theo trên người mấy triệu tệ đúng là rất ít gặp.

Cũng giống như những gì Tần Phong nghĩ, xuất thân của những người này không phú cũng quý.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng đối phương đưa qua, Tần Phong đương nhiên cũng không khách sáo, tiện tay nhận lấy.

“Được. Nhớ đó! Cô còn nợ tôi hai triệu tệ. Đúng rồi, tôi tên Tần Phong”.

Với bản lĩnh của Tần Phong đương nhiên sẽ không sợ người khác lừa mình.

Nếu như Mạc Khuynh Thành dám lừa anh, Tần Phong sẽ khiến cho đối phương phải trả một cái giá cực đau đớn.

Tần Phong hành động như vậy cũng khiến Mạc Khuynh Thành ngẩn ra.

Dù gì, lời cô ta nói ra lúc này không hề có chút gì để đảm bảo.

Cô ta nói trong thẻ có ba triệu tệ, nhưng chỉ là nói cho anh biết mà thôi.

Còn thực sự có ba triệu tệ trong đó hay không thì lại có ai biết được chứ?

Do vậy, theo như Mạc Khuynh Thành thấy, Tần Phong chắc chắn sẽ đưa ra một số yêu cầu.

Ví như: xem thông tin số dư thẻ, hoặc là để lại cách liên lạc, thậm chí yêu cầu phải lập tức đi rút tiền mặt v.v...

Song, những gì mà cô ta thầm nghĩ trong lòng, Tần Phong lại đều không làm.

Như thể giao dịch năm triệu tệ này trong mắt anh chỉ giống như một giao dịch năm tệ vậy.

Nhìn biểu cảm bình tĩnh cùng sắc thái hờ hững trên gương mặt Tần Phong, Mạc Khuynh Thành tạm gác lại lòng hiếu kỳ của mình.

Không biết vì sao, cô ta có thể từ trong đôi mắt của đối phương thoáng nhận ra được khí thế ngạo nghễ nhìn thế gian của đối phương.

Cô ta gắng nén sự nghi ngờ trong lòng mình lại, lấy ra một tấm danh thiếp, nói:

“Tần tiên sinh, anh hãy yên tâm, chúng ta giao dịch công bằng, đương nhiên sẽ không lừa gạt anh”.

“Đây là số liên hệ của tôi, nếu như có chuyện gì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.

“Đúng rồi, không biết Tần tiên sinh có thể cho tôi số điện thoại của anh không?”

“Một khi có tiến triển gì, cũng tiện cho tôi kịp thời liên hệ với anh”.

Cô ta nghĩ lại, kết giao với một cao thủ như Tần Phong cũng sẽ có rất nhiều cái lợi.

Nhìn thấy thái độ như vậy của Mạc Khuynh Thành, chút không vui lúc trước trong lòng Tần Phong cũng tan biến hết, đương nhiên anh cũng nói cho đối phương số điện thoại của mình.

Sau đó, Tần Phong dứt khoát đưa quả Bạch Ngọc cho Mạc Khuynh Thành.

Thấy Tần Phong có hành động như vậy, đến cả thái độ không tốt của Mạc Thanh Thần với Tần Phong lúc trước cũng thay đổi, mặt lộ vẻ hân hoan.

“Cảm ơn! Tần tiên sinh, thực sự là cảm ơn anh!”

Mạc Khuynh Thành nhận lấy quả Bạch Ngọc, liên tục nói cảm ơn.

Lúc này, trong lòng cô ta vừa vui mừng lại vừa phấn khởi, đúng là khó mà dùng ngôn từ để diễn tả được.

Nhìn nụ cười trên gương mặt tuyệt đẹp của Mạc Khuynh Thành, trong lòng Tần Phong cũng thoáng rung động.

Một loại cảm giác quen thuộc cùng thân thiết bỗng nhiên vọt lên trong lòng.

Anh hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, chậm rãi hỏi:

“Cô Mạc, không biết cô chuẩn bị lấy quả Bạch Ngọc này đi làm gì?”

Nghe thấy Tần Phong hỏi như vậy, Mạc Khuynh Thành cũng hoàn hồn từ trong cảm xúc hân hoan, hơi khó hiểu hỏi:

“Tần tiên sinh, anh nói quả Bạch Ngọc là cái gì? Quả này không phải là quả Thanh Thần Linh Ngọc sao?”

Nói xong, Mạc Khuynh Thành nhìn lại quả màu trắng trong tay mình.

“Quả Thanh Thần Linh Ngọc?”

Tần Phong mỉm cười, ung dung nói:

“Tôi chưa từng nghe đến cái tên này. Nhưng cái nôi muốn nói với cô là, loại quả trong tay cô tên là quả Bạch Ngọc”.

“Đương nhiên rồi, nếu cô bây giờ muốn đổi ý, giao dịch của chúng ta cũng có thể hủy bỏ”.

“Tiền tôi trả lại cho cô, cô đưa quả Bạch Ngọc cho tôi là được”.

Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Mạc Khuynh Thành khẽ nhíu mày lại.

Nhìn quả Bạch Ngọc trong tay, thoáng chốc chìm vào suy tư.

Cô ta có thể nghe ra được, lời đối phương nói không hề có ý lừa gạt.

Dù gì, Tần Phong nếu muốn lừa gạt cô ta, thì đâu cần phải nói ra chuyện này.

“Chị, có phải là loại quả này ở mỗi nơi có một tên gọi khác nhau không?”

Lúc này, Mạc Thanh Thần ở bên cạnh bỗng nhiên nảy số trong đầu, nói một câu.

Nghe thấy Mạc Thanh Thần nói vậy, hai mắt Mạc Khuynh Thành cũng sáng lên.

Đúng vậy, cùng một thứ mà có nhiều tên gọi là chuyện rất bình thường.

Ở những nơi khác nhau, thậm chí là ở cùng một nơi, cùng một loại nhưng lại có những cái tên khác nhau.

Lúc này, Tần Phong lại chậm rãi lên tiếng nhắc nhở:

“Quả Bạch Ngọc, có tác dụng nuôi dưỡng thần hồn, thanh tâm định thần”.

“Cô Mạc, nếu như bây giờ cô xác nhận giao dịch này, ngày sau sẽ không được hối hận đổi ý”.

“Đừng quên, cô còn nợ tôi hai triệu tệ. Cho dù quả Bạch Ngọc này không có tác dụng với cô, cô cũng phải thanh toán cho tôi khoản tiền kia”.

Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Mạc Khuynh Thành ngạc nhiên mà nhìn anh hỏi:

“Tần tiên sinh cũng biết tác dụng của loại quả này? Nếu đúng như những gì Tần tiên sinh nói, vậy thì chính là loại quả này rồi, không sai được”.

“Hiệu quả nuôi dưỡng thần hồn, thanh tâm định thần chính là thứ mà chúng tôi cần”.

“Nói như vậy, cô định dùng loại quả này để đi cứu người?”, Tần Phong đã đoán được đại khái.

Mạc Khuynh Thành gật đầu nói:

“Không giấu gì Tần tiên sinh, ông nội tôi thời gian trước đột nhiên bệnh nặng, hôn mê mãi không tỉnh, bác sĩ cũng nói đã bó tay”.

“Chúng tôi ngẫu nhiên được người ta chỉ điểm, nói là trong một sơn cốc sâu ở bên dưới Đông Cảnh có một loại quả tên là Thanh Thần Linh Ngọc có thể chữa trị được căn bệnh này, nên mới đi đến đây để tìm”.

“Ồ, hóa ra là như vậy”, Tần Phong chỉ khẽ gật đầu, không dự định hỏi thêm.

Anh cũng nghe ra được, trong lời nói của Mạc Khuynh Thành còn có nhiều chi tiết chưa được nhắc đến.

Ví dụ như, ông nội cô ta vì sao mà bị bệnh? Lại là ai chỉ điểm cho bọn họ đi đến núi Đông Cảnh? Vì sao người kia lại biết ở núi Đông Cảnh có quả Bạch Ngọc v.v....

Những vấn đề này không liên quan gì đến Tần Phong, anh cũng không có hứng thú đi tìm hiểu sâu hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK