Nghe ông ta nói thế, trong mắt Tần Phong lóe lên sát ý.
“Bốp!”
Một tiếng vang dội.
Tần Phong thẳng tay tát vào mặt Hoàng Thiên Bá.
Hành động của anh khiến đám người xung quanh nghệch mặt ra nhìn.
Nên biết, nơi này hiện đang tụ tập hơn 30 tên đàn em, vậy mà Tần Phong vẫn dám ra tay.
“Nhóc con, mày muốn chết à!”, Hoàng Thiên Bá giật mình sực tỉnh, kế đó ông ta điên tiết rống lên.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Phong túm lấy cổ.
Khoảng cách giữa ông ta và Tần Phong thật sự quá gần.
“Nếu đàn em của ông dám lộn xộn, tôi sẽ lập tức bóp nát cổ ông, ông tin không?”, anh lạnh lùng nói.
“Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!”, Hoàng Thiên Bá khàn giọng gào lên.
Thấy vậy, đám đàn em tuy rất tức giận nhưng vẫn lập tức dừng lại.
Nếu không phải vì ở đây còn có mấy người Trương Vân, Phương Tình, thì Tần Phong đã sớm phế ông ta, cần gì phải lằng nhằng như vậy.
“Để bọn họ đi, tôi ở lại từ từ chơi với ông”, anh nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Bá, lạnh lùng nói.
Hoàng Thiên Bá cảm nhận được lực tay Tần Phong ngày càng mạnh, đồng thời hô hấp của ông ta cũng ngày càng khó khăn.
Giờ phút này, ông ta có thể cảm giác rất rõ sát ý nồng đậm của chàng trai trước mặt dành cho mình.
Đương nhiên, ông ta không dám rề rà, lập tức vung vẫy tay, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:
“Để bọn họ đi, để bọn họ đi…”
Thấy vậy, Hoàng Tam đứng bên cạnh liền ra lệnh: “Tản ra, để bọn họ đi!”
Ngay lập tức, ba mươi tên to con đang đứng thành vòng vây nhanh chóng tản ra, nhường một lối đi.
Đám sinh viên lớp Anh Ngữ 5 thấy vậy thì mừng rỡ không thôi, giờ phút này bọn họ đã sớm quên chuyện trách cứ Tần Phong.
Người này nối đuôi người kia, hệt như đám thỏ con nhát gan, hối hoảng chạy thục mạng.
Từ đầu đến cuối không ai mở miệng quan tâm đến Tần Phong, cho đến cuối cùng, chỉ có hai người Trương Vân và Phương Tình nán lại.
Tần Phong quay đầu nhìn bọn họ, thờ ơ nói: “Hai người còn chưa chịu đi đi?”
“Nhưng cậu thì phải làm sao bây giờ?”, Trương Vân tỏ vẻ lo lắng.
Phương Tình đứng bên cạnh cũng có biểu lộ như vậy.
Cô ấy rất rõ, sở dĩ Tần Phong đắc tội với Hoàng Thiên Bá cũng là vì giúp đỡ cô ấy.
Tất cả đều là lỗi của cô ấy, không liên quan đến Tần Phong.
“Các cậu không cần phải xen vào việc này, cứ về đi, tôi tự có cách thoát thân. Đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian”, Tần Phong thúc giục.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tần Phong, Trương Vân và Phương Tình liếc nhìn nhau, cuối cùng, cả hai đành phải rời đi.
Bọn họ định là sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức đi báo cảnh sát, có lẽ vẫn kịp cứu Tần Phong.
Đợi sau khi mọi người đi được một lúc, Tần Phong mới buông lỏng cổ Hoàng Thiên Bá ra.
“Khụ khụ…”
Hoàng Thiên Bá ôm lấy cổ mình, không ngừng ho khan.
Đám đàn em đằng sau vội chạy đến đỡ ông ta, đồng thời, không biết bọn họ lấy từ đâu ra một cái ghế để ông ta ngồi xuống.
Kế đó, 30 tên cao to nhanh chóng vây quanh Tần Phong.
Hơn nữa, trên tay bọn họ còn cầm dao phay, gậy gộc,..
Hiển nhiên, lúc này bọn họ đã chuẩn bị ra tay thật rồi!
Đối mặt với thế trận như thế, Tần Phong chỉ thờ ơ liếc nhìn, chứ không hề có bất kỳ thái độ gì khác.
Anh ngước mắt, lẳng lặng nhìn Hoàng Thiên Bá.
Một lúc sau, Hoàng Thiên Bá mới dần khôi phục, không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Ông ta nhận lấy ly nước từ tay đàn em, sau khi uống hai ngụm, mới thở hắt ra một hơi.
Lúc này, Hoàng Thiên Bá nhìn Tần Phong đứng đối diện bằng ánh mắt hung tợn, miệng lạnh lùng nói: “Nhóc con, từ khi Hoàng Thiên Bá tao ra đời, chưa từng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy. Giờ mày nghĩ kỹ muốn chết như thế nào chưa?”
“Sao? Ông vẫn muốn đánh nữa à? Chỉ với đám người… èo uột dưới tay ông à?”, Tần Phong cười khẽ, liếc nhìn đám đàn em đang vây quanh mình. Nghe anh nói vậy, Hoàng Thiên Bá trợn trừng mắt, cả giận nói: “Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng. Công nhận thân thủ của mày không tệ, nhưng mày nên biết song quyền nan địch tứ thủ. Huống chi các anh em của tao cũng không phải tay không tấc sắt, tao không tin nhiều người như vậy mà không đánh lại mày đấy!”
“Vậy à? Vậy ông cứ thử xem sao!”, Tần Phong híp mắt nói.
Lúc này, anh đã có loại xúc động muốn giết người rồi.
Chợt, một tên to con có hình xăm đứng sau lưng Hoàng Thiên Bá bước ra và nói: “Ông Bá, thằng nhóc này thật sự quá ngông cuồng, cứ để tôi dạy cho nó một bài học, để nó biết cách làm người”.
Người có hình xăm này tên là A Thái, thoạt nhìn khoảng hơn 30, là đàn em số một dưới tay Hoàng Thiên Bá.
Gã có một chiến tích tự lấy làm kiêu ngạo, đó chính dựa vào thực lực một mình mình đánh thắng 17 người của phe địch.
Tên này nổi danh liều mạng, vô cùng hung ác.
Cũng chính vì thế, A Thái mới được Hoàng Thiên Bá tán thưởng.
“Được! A Thái, tạm thời giữ mạng cho nó, mày muốn chơi thế nào cũng được!”, Hoàng Thiên Bá khẽ gật đầu đáp.
Thấy vậy, A Thái siết chặt hai nắm đấm, từ từ bước ra từ trong đám người.
Vừa đi, gã vừa nhìn chằm chằm vào Tần Phong và nói: “Lại đây, nhóc con, ông mày sẽ chơi với mày một trận!”
Vừa dứt lời, gã liền tung một quyền về phía Tần Phong.
Từ gân xanh gồ lên trên cánh tay phải của gã có thể thấy được lực của một quyền này vô cùng mạnh.
Hơn nữa, vị trí mà quyền của gã muốn công kích vừa khéo là mặt Tần Phong.
Nếu một quyền này đánh trúng đầu người bình thường, dù không chết thì cũng bị tàn phế.
“Ra tay ác như vậy thì đừng trách tao nặng tay!”, Tần Phong thầm nghĩ, kế đó, anh tung chân đá mạnh ra ngoài.
Xuất phát sau nhưng đến trước, chân trái Tần Phong đá thẳng vào ngực A Thái, khiến gã văng lên không.
Trước ánh mắt không dám tin của mọi người, cơ thể A Thái bay lên cao, cách mặt đất độ khoảng 4 – 5 mét, bay vọt qua đỉnh đầu đám người Hoàng Thiên Bá, kế đó nện thẳng vào vách tường.
Một tiếng “bịch” vang lên, cả người gã rơi xuống đất, không còn nhúc nhích nữa.
“A Thái!”, sắc mặt Hoàng Thiên Bá lập tức thay đổi, ông ta nhìn về phía A Thái vừa rơi xuống, đây chính là tên chiến tướng số một dưới tay ông ta, là kim bài đả thủ, vậy mà hôm nay lại bị một tên sinh viên vừa mới 17, 18 tuổi phế bỏ.
Lúc này, A Thái có cảm giác như ngực mình bị một chiếc xe tải nặng tông vào, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung.
"PHỐC..."
Gã hộc ra một ngụm máu tươi, rồi xụi lơ trên mặt đất, không biết sống chết.
“Được! Rất Được!”
Cơ mặt Hoàng Thiên Bá co rúm lại, tức điên lên.
Ông ta liếc nhìn đám đàn em xung quanh, phất mạnh tay, hét to: “Còn chờ con mẹ gì nữa, cùng xông lên cho tao, giết chết nó!”
Thấy vậy, hơn 30 tên áo đen liếc nhìn nhau, kế đó cả bọn gật đầu, rồi giơ vũ khí trong tay lên, nào là dao phay, gậy gộc,… đồng loạt xông về phía Tần Phong.
“Nhóc con, dù mày có đánh giỏi thì mày có chắc đánh lại mười mấy người không?”
Hoàng Thiên Bá lạnh lùng nghĩ.
“Muốn chết!”
Trong mắt Tần Phong lóe lên sát ý, anh hừ lạnh một tiếng.
Kế đó, thân hình anh khẽ động, hệt như di hình ảo ảnh, thoắt cái nhảy vào giữa đám người.
Với năng lực của anh hiện tại, công phu quyền cước cũng có sức nặng ngàn cân, đánh vào người dù không chết thì cũng tàn phế.
Còn về mấy cái dao phay gì gì đó của đối phương thì với thân thủ nhanh nhạy của anh, né tránh linh hoạt một chút, e rằng ngay cả góc áo bọn họ cũng không thể đụng được.
Thậm chí sau đó, anh còn dùng tay túm lấy hai cây dao phay.
Tiếp đó là một tiếng “soạt” của kim loại cắt vào da thịt, trong vòng không đến một phút đồng hồ, tại khu đất trống bên ngoài toilet, đám đàn em của Hoàng Thiên Bá đã nằm lăn lóc kêu rên.
Bọn họ ôm tay, hoặc ôm chân, nằm kêu la thảm thiết.
Thậm chí có tên không có tay hoặc chân, máu tươi chảy ròng ròng, cảnh tượng vô cùng máu tanh.
Người duy nhất còn ngồi ở hiện trường là Hoàng Thiên Bá thì đang nghệch mặt ra.