Nghe được câu này, không chỉ nhóm Phương Tình ngẩn ngơ, mà ngay cả đám người phe Hoàng Tam cũng đứng sững ra đó.
Bọn họ quay đầu thì thấy một thiếu niên cao khoảng 1m7 đang đứng cạnh Hoàng Thiên Bá.
Lúc này, thiếu niên kia đang dùng tay trái nắm hờ cổ tay vừa thô vừa to của Hoàng Thiên Bá.
Đương nhiên, thiếu niên này không phải ai khác, mà chính là Tần Phong vẫn luôn đứng quan sát ở gần đó.
Hoàng Thiên Bá xoay người nhìn chằm chằm vào Tần Phong, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc kia, mày là ai? Mày cũng dám xen vào chuyện của ông mày à?”
Lúc này, Phương Tình cũng từ từ mở mắt ra.
Khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt, nói thật cô ấy có chút không dám tin.
Cô ấy thật sự không ngờ lúc này đây, người ra tay giúp đỡ bọn họ lại là nam sinh tự ti nổi tiếng với câu nói “Tôi đến từ nông thôn”, và cũng là nam sinh có cảm giác tồn tại cực thấp trong lớp.
Nghe Hoàng Thiên Bá nói vậy, Phương Tình vội nháy mắt với Tần Phong, đồng thời hét lên: “Tần Phong, cậu đi nhanh đi!”
Trong lòng cô ấy nghĩ, Tần Phong chỉ có một người, lại có vóc dáng nhỏ gầy, chắc chắn không phải đối thủ của năm tên cao to phía bên kia.
Thế nên, cô ấy hi vọng Tần Phong có thể tranh thủ thời gian chạy về phòng tìm cứu viện.
Đến lúc đó, lớp bọn họ có đến 20, 30 người, dù hầu hết là nữ sinh thì cũng là một lực lượng không nhỏ.
Hành động nhỏ của Phương Tình sao có thể qua mắt mấy tên đã quen… lăn lộn ngoài xã hội cho được?
Hoàng Tam đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Đi à? Vô lễ với anh lớn của bọn tao mà còn muốn đi à?”
Ngay lập tức, gã ra hiệu cho mấy tên đàn em của mình, một tên lực lưỡng trong đám ném cô gái mà hắn ta đang khống chế cho tên bên cạnh.
Tên lưng hùm vai gấu kia dư sức một tay khống chế một đứa con gái, chính vì thế, phe bọn họ lại có dư ra một tên to khỏe rảnh tay.
Tên lực lưỡng siết chặt nắm đấm, phát ra âm thanh “ken két”, hắn ta tiến đến gần Tần Phong, lạnh lùng nói: “Nhóc con, mau thả tay anh lớn của bọn tao ra, rồi quỳ xuống đất xin tha thứ, tao sẽ nhẹ tay cho!”
“Mày nói cái gì lớn?”, Tần Phong liếc nhìn hắn ta, cười hỏi.
“Anh lớn!”, tên lực lưỡng lập tức trả lời.
“Ừm… tên khốn này cũng rất biết vâng lời!”, Tần Phong hờ hững gật đầu.
Tên lực lưỡng nghe vậy liền biết Tần Phong đang trêu cợt mình, hắn ta giận tím mặt: “Nhóc con, mày muốn chết hả?”
Hắn ta không chút nghĩ ngợi vung nắm đấm nện về phía Tần Phong.
Thấy vậy, mấy nữ sinh sợ choáng váng.
Các cô vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra.
Theo như suy nghĩ của các cô, chắc chắn Tần Phong sẽ bị đánh đến mức cả người đầy máu.
Kế đó, một tiếng “rắc” vang lên.
“Á!!!!”, một tiếng hét thảm cũng lập tức vang lên sau đó.
Lúc này, bốn người Phương Tình nghĩ: Tiêu rồi, anh chàng Tần Phong tự ti kia mới đó đã bị đối phương phế bỏ mất rồi!
Nghe âm thanh này, không phải gãy tay thì cũng gãy chân, cứ thế biến thành người tàn phế.
Ngay khi các cô còn đang thấp thỏm lo âu, suy nghĩ lung tung thì một âm thanh hờ hững vang lên bên tai: “Vừa mới khen mày là tên khốn biết vâng lời, vậy mà ngay sau đó mày dám ra tay với ông mày. Đúng là phải dạy dỗ mày một trận mới được!”
Chợt, bốn cô gái cảm thấy dường như họ đã từng nghe giọng nói này ở đâu đó.
Quả thật rất quen!
Đây chẳng phải giọng của Tần Phong sao?
Bốn cô mang theo nghi hoặc mở mắt ra lần nữa.
Cảnh tượng trước mắt phút chốc khiến cả bốn sững sờ.
Lúc này, Tần Phong vẫn đứng nguyên tay chỗ, tay trái bắt lấy tay Hoàng Thiên Bá, còn tên lực lưỡng vừa nãy đã công kích anh thì đang nằm trên mặt đất, không ngừng giãy dụa, kêu la thảm thiết.
Nhìn kỹ thì thấy tay phải của hắn ta gần như đã đứt lìa ra.
Nhưng còn chưa hết…
Tần Phong chợt xoay người, nhìn Hoàng Thiên Bá đang bị mình khống chế, thờ ơ nói: “Ngay cả chó nhà mình mà cũng không trông cho tốt được, vậy cần có hai tay để làm gì? Có lẽ… một cái là đủ!”
Kế đó, một tiếng “răng rắc” vang lên,
“Á!!!!”, Hoàng Thiên Bá gào lên như heo bị chọc tiết.
Tay phải của ông ta bị Tần Phong bẻ gãy ngay vị trí cổ tay, bàn tay phải rũ xuống, lắc lư giữa không trung. Có thể thấy được đoạn này đã hoàn toàn đứt lìa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến những người còn lại vẫn còn đứng ngẩn ra tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
Có lẽ là vì đau nên Hoàng Thiên Bá thoáng cái trở nên tỉnh táo, hơi men cũng tan biến đi vài phần.
Ông ta phẫn nộ quát: “Bọn mày còn chờ cái mẹ gì nữa? Phế nó cho tao!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Thiên Bá, Hoàng Tam cũng với hai gã to con còn lại đã không còn tâm trí để tâm đến bốn nữ sinh nữa, bọn họ thẳng tay ném các cô qua một bên, cùng xông lên bao vây Tần Phong.
Được tự do, bốn cô gái không dám rề rà, lập tức xoay người bỏ chạy.
Các cô không có ý định vứt bỏ Tần Phong, mà dự định quay về gọi cứu binh.
Dù sao phía bọn họ cũng có đến 30 người cơ mà.
“Thằng khốn, mày không muốn sống nữa hả, dám bẻ gãy tay anh lớn của bọn tao?!”
Hoàng Tam, gã trung niên ục ịch, xông vào đầu tiên, gã hung hăng nện về phía Tần Phong.
Từ động tác trước đó của anh, gã cũng đoán ra được anh là người luyện võ, hơn nữa thân thủ cũng không tệ.
Vì vậy, Hoàng Tam ra tay có thể nói là vô cùng cẩn trọng.
Trong suy nghĩ của gã, một khi xảy ra tình huống bất ngờ, gã cũng sẽ kịp thời lui ra được.
Đáng tiếc là tưởng tượng của gã quá tốt đẹp, mà sự thật thì lại rất tàn khốc.
Chỉ trong vòng không đến ba giây, ba người cùng xông lên đã nằm lăn ra đất kêu rên sau một loạt tiếng “răng rắc”.
Đối với một tu sĩ Luyện Khí tầng 6 như Tần Phong thì làm được điều này quả thực rất đơn giản. Đừng nói 3 người, dù có 300 người xông đến thì cũng thế mà thôi, cùng lắm thì tốn thêm một ít thời gian.
Nếu không phải vì thấy ở đây không tiện, e rằng Tần Phong đã hạ sát thủ.
Với bản lĩnh hiện tại của anh, còn chưa đủ khả năng giết người một cách vô hình. Ít nhất là ở cái nơi đầy camera giám sát như thế này, anh muốn che dấu tất cả chứng cứ quả thật rất khó khăn.
Hiện tại là xã hội pháp trị, nếu xảy ra chết người, chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối to.
Bản lĩnh của anh đúng là cao hơn người bình thường, nhưng còn lâu mới đủ để đối kháng với một quốc gia hiện đại.
Khoan nói đến mấy thứ vũ khí hạt nhân hay chiến lược đạn đạo gì đó, chỉ riêng súng ngắm có uy lực mạnh một chút cũng đã có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với anh.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, Tần Phong mới cân nhắc mà nương tay cho đám người cặn bã này.
Khiến bọn họ gãy tay gãy chân đã xem như trừng phạt nhẹ lắm rồi.
Sau khi đánh ngã đám người Hoàng Tam, Tần Phong ung dung bước đến trước người Hoàng Thiên Bá, lạnh lùng nhìn ông ta.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của anh, Hoàng Thiên Bá cố nén cơn đau dữ dội vì cái tay gãy, hoảng sợ nói: “Mày… Mày định làm gì? Tao nói cho mày biết, ở thành phố Trung Hải, cả cái khu Giang Đông này đều do tao định đoạt. Nếu mày dám…”
Ông ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Phong tát cho một bạt tai.
Cú tát bất ngờ khiến ông ta choáng váng.
Một tiếng “bịch” vang lên, Hoàng Thiên Bá đâm sầm vào vách tường, kế đó, ông ta lại lần nữa gào lên thảm thiết.
“Á!!!!”
Tần Phong dùng một chân giẫm mạnh lên đầu Hoàng Thiên Bá, lạnh lùng nói: “Giờ tôi dám rồi đó, ông định làm gì tôi?”
Lúc này, Hoàng Thiên Bá có cảm giác đầu mình dường như bị một chiếc xe tải nặng đè lên.
Dường như chỉ một khắc sau đó, toàn bộ óc của ông ta sẽ tuôn ra.
Giờ phút này, rốt cuộc ông ta cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, không còn trong tình trạng say khướt như trước nữa.
Đồng thời, ông ta cũng cảm nhận rất rõ cái chết đang đến gần, cứ như một giây sau nó sẽ nuốt chửng ông ta vậy.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay, Hoàng Thiên Bá có cảm giác như vậy.