Bởi vì được xây dựng trên núi Đông Cảnh, nên công viên núi Đông Cảnh cũng được đặt tên theo ngọn núi này.
Nơi này cách chỗ ở của Tần Phong khoảng 1km, diện tích công viên không nhỏ, chính giữa còn có một hồ nước rộng lớn và trong vắt.
Mọi người gọi nó là: hồ Đông Cảnh.
Nếu chỉ nói riêng về diện tích thì hồ Đông Cảnh rộng hơn hồ nước trong khuôn viên trường đại học Trung Hải.
Môi trường ở đây khá tốt nên có rất nhiều người già và những người yêu thích rèn luyện tìm đến.
...
Kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc, cộng thêm hôm nay lại là chủ nhật, nên sau khi hoàn thành phần tu luyện buổi sáng, Tần Phong liền đi đến công viên núi Đông Cảnh.
Dù sao thì việc tu luyện cũng cần phải chú trọng nghỉ ngơi.
Tuy đa phần các sinh viên đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì đợt huấn luyện quân sự vừa rồi, nhưng với Tần Phong, anh xem đó chỉ là một loại thư giãn mà thôi.
Do công viên núi Đông Cảnh ở khá gần núi Đông Cảnh nên nồng độ linh khí ở đây cao hơn nhiều so với sân của anh.
Thấy vậy, Tần Phong hít sâu một hơi, rồi ung dung dạo bước men theo hồ nước trong công viên.
Anh nhắm mắt lại, lặng yên cảm thụ nhịp đập của thiên nhiên với tâm trạng hết sức bình thản.
Trong trạng thái như vậy, Tần Phong đã đi hơn phân nửa hồ Đông Cảnh tự lúc nào không biết.
Khi một lần nữa mở mắt ra, anh lập tức thở phào một hơi.
Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Tần Phong chợt nổi hứng, bèn đứng bên hồ luyện quyền một mình.
Quyền pháp mà anh luyện chính là quyền pháp cơ bản mà mỗi một đệ tử của Tiêu Dao Tiên Tông đều phải học khi nhập môn: Tiêu Dao Thập Nhị Thức.
Tuy nói Tiêu Dao Thập Nhị Thức là một bộ quyền pháp cơ sở, nhưng bên trong nó đã có bao hàm quyền pháp, chưởng pháp, thối pháp, bộ pháp và các kỹ thuật chiến đấu tay không thông thường.
Người Tu Tiên muốn tu luyện Tiêu Dao Thập Nhị Thức cũng có yêu cầu về tu vi, ví dụ như, người Tu Tiên ở Luyện Khí kỳ tối đa chỉ có thể dùng được ba thức đầu mà thôi.
Muốn học toàn bộ Tiêu Dao Thập Nhị Thức thì tu sĩ cần đạt đến tu vi Kim Đan kỳ mới được.
Đương nhiên, bởi vì kiếp trước Tần Phong đã đạt đến tu vi Độ Kiếp kỳ, nên tầm mắt và khả năng lĩnh ngộ của người Tu Tiên bình thường không thể so sánh được với anh.
Cũng chính vì thế, nên lúc này, dù chỉ mới đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 6, anh vẫn có thể miễn cưỡng thi triển ba thức đầu của Tiêu Dao Thập Nhị Thức.
Tần Phong đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ba thức đầu của Tiêu Dao Thập Nhị Thức được anh thi triển liên tục.
Thức thứ nhất, quyền pháp: Định Giang Sơn!
Thức thứ hai, chưởng pháp: Đoạn Sơn Hà!
Thức thứ ba, thối pháp: Động Phong Vân!
Khi thì dũng mãnh vô biên, khi thì bá khí hồn hậu, khi thì mờ mịt vô tung…
“Quyền pháp tốt!”
Đúng lúc này, một tiếng tán thưởng đột ngột vang lên bên tai Tần Phong.
Nghe thấy vậy, anh tự nhiên thu quyền, xoay người và bắt đầu đánh giá người nọ.
Đó là một người thanh niên độ khoảng hai mươi, vừa bước đến vừa lên tiếng khen ngợi.
“Anh bạn trẻ, quyền pháp tốt thật đấy! Bản thân tôi đã từng thấy không ít quyền pháp, nhưng vẫn nhìn không ra cậu đang đánh bộ quyền gì”.
Khi nghe thấy đối phương ca ngợi, Tần Phong cũng không quá để tâm. Nhưng nếu người nọ đã chủ động bước tới chào hỏi thì anh cũng không tiện quay đi nên đành hờ hững đáp lại một câu:
“Vài ba chiêu thức do tôi ngẫu nhiên luyện ra mà thôi, không có tên”.
Nghe anh nói vậy, người thanh niên ngượng ngùng cười, hiển nhiên, anh ta cũng nhìn ra đối phương có vẻ như không mấy hứng thú kết bạn với mình, lại càng không có ý định nói nhiều hơn.
Tuy nhiên, anh ta thật sự cảm thấy quyền pháp của Tần Phong không tệ, lại nói, anh ta cũng là một người si mê võ học nên mới chủ động lên tiếng. Vì lẽ đó, dù biết đối phương bài xích, người thanh niên vẫn nhiệt tình tiến lên:
“Tôi tên là Đỗ Thành, vừa nhìn liền biết võ nghệ của cậu không tệ. Vừa khéo, tôi cũng là người tập võ nhiều năm, chúng ta luận bàn một trận, được không?”
Nghe người thanh niên nói vậy, Tần Phong liền biết người này là cố ý tìm anh để đánh nhau.
Anh thờ ơ nhìn Đỗ Thành, rồi khẽ lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Anh không được đâu, khỏi luận bàn đi!”
Lời này của anh có thể nói là không chút khách sáo.
Dứt khoát, thẳng thắn… Hoàn toàn không cho đối phương một chút mặt mũi nào.
Nghe vậy, Đỗ Thành đứng sững ra.
Giờ phút này, trong lòng anh ta nghĩ: Đỗ Thành ta tự cho là đã kiêu ngạo lắm rồi! Không ngờ tại thành phố Trung Hải này còn có người kiêu ngạo hơn ta!
Tuy phải thừa nhận rằng quyền pháp của đối phương không tệ, nhưng nếu nói anh ta không phải đối thủ của người này, thì có vẻ như chàng trai trước mặt đã tự đề cao mình rồi.
Phải biết, Đỗ Thành từ 18 tuổi đã tòng quân, thời điểm 20 tuổi, anh ta dựa vào thực lực bản thân để trở thành thành viên của bộ đội đặc chủng.
Hiện tại, anh ta đã 22 tuổi, mấy ngày trước vừa được tuyển chọn làm thành viên của “Đội đặc chiến Răng Sói” thuộc quân khu Giang Nam.
Đội đặc chiến Răng Sói có thể nói là hàng ngũ tinh anh trong bộ đội đặc chủng, bởi vì những binh lính được tuyển chọn vào đội đều có xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Dù có gia thế mà thực lực không đủ thì cũng không có tư cách gia nhập Đội đặc chiến Răng Sói. Phóng mắt khắp Hoa Hạ, cũng chỉ có chín đội đặc chủng như vậy mà thôi.
Từ đó có thể nhìn ra được, muốn trở thành một thành viên trong số đó là việc khó khăn nhường nào?
Vì được tuyển vào Đội đặc chiến Răng Sói cho nên Đỗ Thành mới có một tháng nghỉ ngơi.
Một tháng sau, anh ta sẽ bước vào kỳ đặc huấn của Đội đặc chiến.
Chính vì thế, khi nghe đối phương nói mình không phải đối thủ của anh ta, trong lòng Đỗ Thành cảm thấy không phục.
Thoạt nhìn, sợ rằng anh chàng này còn chưa đến 20 tuổi, dù cậu ta có bắt đầu luyện công phu từ trong bụng mẹ thì Đỗ Thành cũng có lòng tin mình có thể đánh thắng cậu ta.
Do đó, Đỗ Thành lập tức ném ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Tần Phong, mở miệng nói: “Chàng trai trẻ, cậu cũng lớn giọng thật đấy! Cậu cứ thế chắc chắn tôi không phải đối thủ của cậu à?”
“Nói thật với cậu, ở trong quân đội, tôi còn chưa từng gặp phải đối thủ đấy! Nếu cậu đã tự tin như vậy, vậy thì cứ thử coi sao!”
Lời của Đỗ Thành là thật, trong quân đội, anh ta đúng thật là một tay chiến cừ khôi, được các chiến hữu tôn xưng là “Vua Cách Đấu”.
Bằng không thì anh ta cũng không được tuyển vào Đội đặc chiến Răng Sói.
Thấy đối phương kiên trì như thế, Tần Phong lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu anh đã tự tin như vậy thì chúng ta cứ thử coi sao!”
Không biết có phải là cố ý hay không mà Tần Phong đem lời của đối phương trả lại y nguyên cho anh ta.
Lại nói, anh cũng muốn giải quyết việt này sớm, không muốn dây dưa quá nhiều.
“Được lắm nhóc, quả nhiên đủ ngông cuồng!”
Đương nhiên Đỗ Thành cũng nghe ra được sự khinh thị trong giọng nói của đối phương, anh ta hừ lạnh: “Nhóc con, chúng ta nên kiếm một khu đất trống cách xa hồ để tỷ thí, tôi không định đánh cậu rớt xuống hồ. Nói thật, tôi cũng không biết rốt cuộc cái hồ Đông Cảnh này sâu bao nhiêu đâu?”
Nghe thấy những lời lạnh lùng của đối phương, Tần Phong mỉm cười đáp: “Anh cứ yên tâm, chỉ là chuyện trong một chiêu, cho nên… cũng không cần đổi chỗ làm gì!”
“Còn về việc hồ Đông Cảnh rốt cuộc sâu bao nhiêu thì… Hẳn là hôm nay anh có thể đích thân đo thử”.
“Cậu…”
Đỗ Thành bị những lời khinh thị của Tần Phong chọc suýt nữa phát nghẹn, lửa giận trong lòng phút chốc bùng lên, anh ta lạnh lùng nói: “Đã như vậy, vậy thì cậu tự cầu phúc đi, xem chiêu!”
Nói xong, Đỗ Thành đạp mạnh xuống đất một cái, cả người lập tức vọt lên không, kế đó anh ta tung một cú đá ngang quét về phía Tần Phong.
Có câu nói: Quyền đánh ba phần, cước đá bảy phần.
Xét về các chiêu thức tấn công, chiêu thức từ chân thường sẽ hung ác hơn so với nắm đấm, và càng thêm hữu hiệu.
Tuy thoạt nhìn đây chỉ là một cú đá ngang thông thường, nhưng trong suy nghĩ của Đỗ Thành, đợi đến khi đối phương bày ra động tác ứng phó, chân của anh ta sẽ lập tức biến chiêu.
Khi đó, anh ta sẽ dùng đến tuyệt chiêu của mình: Liên Hoàn Cước.
Trong quân, Liên Hoàn Cước của anh ta đánh khắp toàn quân vô địch thủ, không ai có thể tiếp được mà không bị một chút tổn thương nào.
Lúc này đây, Đỗ Thành muốn cho đối phương biết được sự lợi hại của mình, cũng coi như dạy cho cậu ta một bài học về thái độ hung hăng ngang ngược.
Nhưng Đỗ Thành vừa tung cước, còn chưa kịp biến chiêu thì Tần Phong thình lình tiến lên một bước, thoáng cái bắt lấy chân phải của anh ta.
Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Thành cảm giác chân phải của mình bị một cái kìm sắt kẹp lấy, không thể nào nhúc nhích được.
Kế đó, Tần Phong giơ tay lên, thân hình hơn 90 cân của Đỗ Thành bị anh nhẹ nhàng giơ lên cao.
Cảnh tượng đang diễn ra khiến Đỗ Thành bị choáng.
“Tên này vẫn là người sao?”
Điều này thật sự vượt ngoài dự liệu của anh ta, chờ anh ta kịp phản ứng thì phát hiện bản thân đã bị Tần Phong ném đi, đang bay giữa không trung.
Mà hướng Đỗ Thành bay đến vừa khéo là… hồ Đông Cảnh ở bên cạnh.
“Tõm…!”
Cơ thể cường tráng của Đỗ Thành hệt như một quả bom, nện mạnh xuống mặt hồ rồi nhanh chóng chìm xuống.
Ngay sau đó, không còn thấy bóng dáng anh ta đâu nữa, chỉ có bọt khí liên tục trào lên mặt nước.
Một lát sau, Đỗ Thành mới nhô đầu ra khỏi mặt hồ.
Anh ta biết bơi nên không có vấn đề gì, hơn nữa, vừa rồi cú ném kia của Tần Phong cũng không gây bất kỳ thương tổn nào đối với anh ta.
Chính vì vậy, sau khi rơi xuống hồ, Đỗ Thành đã nhanh chóng bơi lên.
Nhìn Tần Phong đứng bên bờ hồ nhếch mép cười, sự kinh hãi trên mặt anh ta không cách nào che giấu được.
“Móa! Thật là lợi hại!”
Mãi một lúc lâu sau, Đỗ Thành mới kịp phản ứng, không khỏi thốt lên một câu thô tục.
“Giờ anh nói cho tôi nghe xem hồ Đông Cảnh sâu bao nhiêu?”, Tần Phong hờ hững nói.
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Tần Phong đã dứt khoát xoay người rời đi.
Lúc này, Đỗ Thành mới sực tỉnh, vội lớn tiếng hỏi: “Này… Cậu tên gì?”
Thế nhưng Tần Phong không hề đáp lại, chỉ thấy bóng anh ngày càng đi xa…