Trong lúc mọi người vui chơi, thời gian trôi qua rất nhanh.
Một lát sau, lớp trưởng Phương Tình và ba nữ sinh khác cùng đứng dậy, chuẩn bị đi toilet.
Thấy cảnh đó, Tần Phong đang ngồi trong góc không khỏi ngước mắt nhìn, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Anh nhớ, ở kiếp trước, bởi vì bốn nữ sinh đi toilet nên mới xảy ra một vài sự kiện… đặc biệt kia.
Kết quả khiến cho buổi họp lớp phải kết thúc.
Đồng thời, sinh viên của lớp Anh Ngữ 5 cũng bị nhân viên đuổi ra ngoài.
Còn về chuyện phát sinh đằng sau KTV Hoàng Triều thì các bạn trong lớp cũng không rõ ràng cho lắm.
Chỉ nghe nói là Phương Tình bị một ông chủ lớn giữ lại qua đêm, hơn nữa sau đó còn bị bao nuôi.
Về sau, việc này lan truyền ra ngoài.
Bị mọi người chỉ trỏ và bàn tán, Phương Tình không học xong nổi năm nhất, buộc phải thôi học trong sự xấu hổ.
Lần này…
Khi thấy 4 nữ sinh ra khỏi phòng, Tần Phong uống cạn ly nước lọc trước mặt, rồi ung dung bước theo sau.
Vốn dĩ Tần Phong chỉ định xem thử xem rốt cuộc bí mật ẩn sau chuyện này là gì, nhưng trước đó, khi thấy Phương Tình chủ động nói chuyện thay mình, Tần Phong đã quyết định sẽ tự tay giúp cô gái đáng thương ở kiếp trước này một lần.
Những người còn lại trong phòng đang chơi hăng say, nên không ai chú ý đến hành động của Tần Phong.
Dù sao thì anh vẫn luôn ngồi ở một góc vắng, bị cô lập, thế nên cảm giác tồn tại rất thấp.
Tần Phong giữ khoảng cách đi theo bốn nữ sinh, sau bảy lần rẽ, tám lần ngoặt, cuối cùng cũng đến trước toilet của KTV.
Thấy các cô đi vào toilet, đương nhiên anh không thể vào theo.
Anh còn chưa đến mức biến thái như vậy.
Tần Phong thấy thế thì thản nhiên tựa vào một góc hành lang.
Một lát sau, cuối hành lang có năm người lảo đảo đi đến.
Bọn họ cười nói không ngớt, vừa nhìn liền biết đã uống say rồi.
Một trong số đó là một người trung niên mày rậm mắt to, ông ta được hai người đỡ, lúc này, người trung niên dùng ngón tay chỉ bào một gã trung niên béo ục ịch và nói: “Hoàng Tam Nhi, cậu kinh doanh KTV Hoàng Triều cũng được đấy! Ông đây giao cho cậu làm quản lý đúng là không chọn sai người mà!”
Gã trung niên béo ục ịch tên là Hoàng Cường, đứng thứ ba trong nhà nên còn được gọi là Hoàng Tam.
Gã chính là tổng giám đốc của KTV Hoàng Triều này, và cũng là người quản lý trực tiếp.
Nghe người đàn ông mày rậm mắt to kia nói vậy, Hoàng Tam vội cười đáp: “Hoàng Tam cảm ơn anh lớn đã tán thưởng! Anh cứ yên tâm, một khi KTV có hàng tốt mới đến, em nhất định sẽ mời anh nếm thử trước”.
Người trung niên mày rậm mắt to chính là Hoàng Thiên Bá mà trước đó đám người Triệu Minh Kiệt vẫn luôn nhắc đến.
Một trong những ông chủ lớn của thành phố Trung Hải!
Đồng thời, ông ta cũng là ông chủ đứng sau KTV Hoàng Triều này.
Thấy Hoàng Tam hiểu chuyện như vậy, Hoàng Thiên Bá vỗ vỗ vai gã, cười to nói: “Haha… Được! Quả nhiên là hiểu lòng ông đây!”
“Cậu cứ yên tâm, đi theo anh lớn làm việc, anh lớn bảo vệ cậu một đời vinh hoa phú quý”.
Khi năm người sắp đi đến toilet thì bốn nữ sinh nhóm Phương Tình cũng vừa khéo từ trong toilet bước ra.
Bởi vì tham gia họp lớp nên bốn cô gái đều trang điểm và ăn mặc tỉ mỉ một phen.
Đặc biệt là lớp trưởng Phương Tình, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, bộ ngực no đủ được đẩy lên cao, làn váy cũng không dài khiến đôi chân thon dài, trắng nõn nà lộ ra ngoài.
Tuy chỉ mới 18 tuổi nhưng cô ấy đã phát dục hoàn toàn, dáng người có trước có sau, trông rất quyến rũ.
Thêm vào đó, hôm nay Phương Tình trang điểm kỹ lưỡng, còn mang giày cao gót, trông hệt như một thiên thần bước ra giữa trời tuyết, trông vô cùng ngây ngô và đáng yêu.
Ba nữ sinh khác tuy không xinh đẹp bằng cô ấy, nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng mỹ nữ tầm trung.
Cộng thêm việc các cô ăn mặc và trang điểm vô cùng xinh đẹp, nên khi bốn người đi chung có thể nói là tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Các nữ sinh vừa ra khỏi toilet thì đụng phải năm người Hoàng Thiên Bá đang đi lại.
Lúc này, Hoàng Thiên Bá mở đôi mắt nhập nhèm vì say ra, vừa khéo nhìn thấy bốn nữ sinh trước mặt.
Các cô hoàn toàn khác với những “công chúa” đang làm việc tại KTV, cả bốn đều toát lên hơi thở ngây ngô, cũng chính vì thế, chỉ một cái liếc mắt, Hoàng Thiên Bá đã bị hút hồn.
Ông ta vốn là một con quỷ háo sắc, khi thấy bốn nữ sinh như vậy, đương nhiên ông ta không thể nào kiềm nén được sự thèm thuồng đang trào lên trong cơ thể mình.
Thậm chí, ông ta duỗi tay phải ra, định sờ vào má Phương Tình.
Đồng thời, hai mắt ông ta hiếp lại, miệng lẩm bẩm mấy lời ghê tởm: “Quả là mấy em gái nhỏ đáng yêu! Không tệ, ông mày muốn rồi!”
Thấy vậy, Phương Tình cảm thấy vô cùng chán ghét, cô ấy vội lui về sau.
“Các người định làm gì?”
Bốn nữ sinh đều trợn mắt nhìn.
Lúc này, các cô còn tưởng năm người trước mặt là mấy con ma men ở phòng khác. Phải biết, lần này nhóm bọn họ có đến 30 người, nam sinh cũng có 8 người, bởi vậy, các cô cũng không sợ mấy con… ma men này, thậm chí còn tỏ thái độ rất hùng hồn.
Thấy thế, Hoàng Thiên Bá càng thêm khoái chí.
“Chậc! Hoàng Tam Nhi, cậu từ đâu kiếm được bốn em gái này vậy, tính tình cũng cứng rắn lắm đấy! Nhưng mà ông đây thích!”
Hoàng Tam đứng bên cạnh nghe nói vậy chỉ có thể xấu hổ gật đầu phụ họa.
Đương nhiên gã biết bốn nữ sinh không phải nhân viên của KTV, hẳn là khách đến đây chơi, nhưng mà… việc này quan trọng à?
Trong suy nghĩ của Hoàng Tam, hầu hạ tốt ông chủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Ngay lập tức, gã ngẩng đầu nhìn bốn người Phương Tình, lạnh lùng nói: “Vị này là anh lớn, xem như các cô may mắn, vậy mà được anh lớn để mắt”.
“Chỉ cần các cô hầu hạ anh lớn thật tốt thì đảm bảo không thiếu lợi ích!”
Không đợi bốn cô gái trả lời, Hoàng Thiên Bá đang được người khác đỡ đã ngúc ngoắc đầu, ngẩng lên và chỉ vào Phương Tình, la to: “Xì! Gì mà bốn, ông đây chỉ cần cô ấy! Mấy đứa còn lại đều là dong chi tục phấn!”
“Đúng, đúng…”
Hoàng Tam gật đầu như giã tỏi, rồi quay sang Phương Tình, nghiêm nghị nói: “Em gái nhỏ, anh lớn nhìn trúng em, đó là may mắn mà em tu luyện từ kiếp trước mới có được, còn không mau đến đỡ anh lớn?”
Nghe thấy những lời hung tợn của đối phương, bốn cô gái lúc trước còn cậy mạnh giờ không khỏi lui về sau, thậm chí, có một nữ sinh nhát gan bị dọa, liền co giò bỏ chạy.
Nhưng chưa được Hoàng Thiên Bá đồng ý, đương nhiên, mấy tên đàn ông còn lại lập tức ngăn cô ta lại.
Cảnh tượng này bị Tần Phong đứng đằng xa nhìn thấy rất rõ ràng.
Hiện tại, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao kiếp trước cuộc đời Phương Tình lại bị vùi lấp như thế.
Khi hai người đàn ông khống chế nữ sinh kia, Phương Tình thấy chuyện không ổn bèn hét lên: “Xông lên, mau chạy đi!”
Ngay lập tức, ba nữ sinh đồng loạt xông về phía mấy người Hoàng Thiên Bá.
Đáng tiếc, các cô chỉ là những cô gái yếu đuối, sao có thể là đối thủ của đám lưu manh dưới tay Hoàng Thiên Bá, hơn nữa, lúc này phe địch có đến năm gã đàn ông, tuy Hoàng Thiên Bá đã uống say, nhưng bốn người còn lại vẫn còn tỉnh.
Vì vậy, nhóm Phương Tình dễ dàng bị khống chế.
Hoàng Tam thấy vậy liền nói với ba tên đàn em: “Đưa ba đứa con gái này đi đi, hỏi chúng phòng của chúng ở đâu, đuổi hết đám bạn chúng đi cho tao!”
“Vâng, đại ca!”, ba tên đàn em đáp lời.
Phương Tình bị Hoàng Tam đè chặt, trong lòng cô ấy vô cùng kinh hoảng, không khỏi thét lên: “Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, các người đang phạm pháp đấy, tôi sẽ tố cáo các người!”
Nghe vậy, Hoàng Tam cười dâm đãng, nói: “Cô gái nhỏ, cô muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi. Để tôi xem, có ai dám ra mặt làm chủ cho các cô không? Còn nữa, cô sắp trở thành người đàn bà của anh lớn rồi. Chẳng lẽ cô muốn những hình ảnh ướt át của mình lan truyền khắp nơi à? Ha ha…”
Ba người còn lại nghe vậy cũng cười hùa theo.
Nghe gã nói, trái tim Phương Tình thoáng chốc nguội lạnh.
Đối phương đang trắng trợn uy hiếp cô ấy. Hơn nữa, thái độ của bọn họ không chút sợ hãi, e rằng đám người này có lai lịch rất lớn.
Lúc này, có vẻ như Hoàng Thiên Bá đã hơi tỉnh.
Ông ta loạng choạng bước đến trước mặt Phương Tình, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới một lượt, miệng lẩm bẩm bình luận: “Không tệ! Không tệ! Chính là cô gái nhỏ này! Đêm nay là cô ta, hề hề…”
Ngửi thấy mùi rượu gay mũi từ người đàn ông mày rậm mắt to trước mặt, Phương Tình cảm thấy buồn nôn chết đi được, giờ cô ấy thấy rất hối hận, sao mình lại chạy đến cái KTV Hoàng Triều này để họp lớp cơ chứ?
Nhìn đối phương duỗi đôi tay ma quỷ đến, Phương Tình chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt.
Cô ấy đã cố hết sức giãy dụa nhưng không có một chút tác dụng nào.
Ngay khi tay Hoàng Thiên Bá sắp chạm vào khuôn mặt trắng như ngọc của Phương Tình thì đột nhiên một cái tay bắt lấy cổ tay ông ta.
Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ông không thể đụng vào cô ấy!”