Đám Hoàng Tam nằm bên cạnh thấy vậy thì vô thức lăn ra xa một chút, giờ phút này, trong lòng bọn họ cảm thấy thật sự sợ hãi Tần Phong.
Đối mặt với Tần Phong, bọn họ hệt như một đám con nít đối mặt với người lớn, hoàn toàn không có một chút khả năng phản kháng nào.
Đúng lúc này, nhóm nữ sinh Phương Tình dẫn theo một đoàn người của lớp Anh Ngữ 5 hấp tấp chạy đến.
Dẫn đầu chính là Triệu Minh Kiệt trước đó vẫn luôn khoác lác, ra vẻ.
Còn chưa đến nơi, cậu ta đã hét to: “Là tên khốn nào không có mắt, dám ngấp nghé bạn học của tôi hả?”
Trước đó, cậu ta đang ngồi khoác lác, ra vẻ trong phòng hát, đột nhiên thấy nhóm Phương Tình chạy về nói các cô bị mấy tên ma men quấy rối, nghe nói thế, một tên thích thể hiện như Triệu Minh Kiệt sao có thể buông tha cơ hội này?
Cậu ta liền dẫn theo toàn bộ sinh viên của lớp, hùng hổ chạy đến “đuổi giết”.
Nhưng khi đến gần thì bọn họ chỉ thấy mấy tên cao to nằm ngổn ngang trên mặt đất, có tên ôm tay, có tên ôm chân, cả đám không ngừng kêu rên.
Chỉ có Tần Phong là đang đứng với thái độ thản nhiên như không có chuyện gì.
Nhìn thấy các bạn học chạy đến nên Tần Phong mới dừng tay lại, nhưng cảnh tượng này lại khiến Triệu Minh Kiệt vốn đang sẵn sàng “đại phát thần uy” đứng đờ ra tại chỗ.
Nhưng dù kết quả là như vậy, thì cậu ta cũng không thể bỏ lỡ một cơ hội “thể hiện” để nở mày nở mặt được.
Đồng thời, trong lòng cậu ta cũng không khỏi tò mò: Tần Phong lợi hại như vậy à?
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tần Phong đang đứng đối diện, khẽ hỏi: “Những người này là do cậu đánh à?”
“Đúng!”, Tần Phong cũng không phủ nhận.
Huống chi, anh có phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì. Nơi này chỉ có một mình anh, hơn nữa khắp nơi đều có camera giám sát, chắc chắn cảnh tượng anh ra tay đều đã bị ghi hình lại.
Nghe Tần Phong nói vậy, các bạn học của anh hoảng sợ không thôi.
Bọn họ thật sự không ngờ một người thoạt nhìn gầy yếu như anh lại có thể ra tay ác đến vậy.
Lại thẳng tay đánh cho năm tên to con của phe địch đến mức không bò dậy nỗi.
Đặc biệt là Mã Cường, giờ phút này, tim cậu ta đập thình thịch.
Nhìn năm tên to con, tên thì gãy tay, tên thì gãy chân, đang nằm lăn lộn trên mặt đất, cậu ta chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Nên nhớ, trước đó cậu ta còn giở giọng trào phúng, ép buộc Tần Phong, giờ ngẫm lại mà thấy sợ.
Nếu khi đó Tần Phong nhịn không được mà ra tay với cậu ta thì… e rằng cậu ta cũng sẽ giống như đám người này.
Điều Triệu Minh Kiệt muốn cũng không phải như vậy, bởi lẽ cơ hội “thể hiện” đang bày ra trước mắt đột nhiên mất tăm.
Bỗng, hai mắt cậu ta sáng lên, kế đó, cậu ta bước đến trước mặt Hoàng Tam, giơ chân hung hăng đá vào người gã.
Vừa khéo đá trúng vết thương ở đùi phải của Hoàng Tam.
“Á!!!!”
Tình huống bất ngờ, Hoàng Tam không kịp đề phòng nên lại lần nữa phát ra tiếng hét thảm.
Nhưng dù là vậy, Triệu Minh Kiệt vẫn không có ý định dừng tay.
Đá Hoàng Tam xong, cậu ta lại bước đến cạnh một người khác, vừa đá vừa mắng: “Đám khốn kiếp này, ngay cả bạn học của Triệu Minh Kiệt tao mà bọn mày cũng dám đụng vào, chán sống rồi hả?”
“Để tao nói cho bọn mày biết, đừng nói một đám côn đồ như bọn mày, dù là ông chủ của KTV Hoàng Triều này, Hoàng Thiên Bá, nhìn thấy tao cũng phải nể mặt ba tao vài phần đấy!”
...
Cuối cùng, cậu ta bước đến trước mặt Hoàng Thiên Bá, đang định ra tay thì Hoàng Thiên Bá đang nằm bò trên mặt đất dường như đã quyết định điều gì đó, ông ta rống lên: “Thằng chó con, ông mày chính là Hoàng Thiên Bá. Mày dám động vào ông mày thử xem? Tao sẽ khiến mày không rời khỏi KTV Hoàng Triều được!”
Thật ra, Hoàng Thiên Bá cũng không muốn nói những lời này, dù sao thì hiện tại ông ta cũng quá thảm rồi, nếu cảnh tượng này bị mấy tên tai to mặt lớn kia thấy được, sợ rằng cả đời này Hoàng Thiên Bá cũng không còn mặt mũi để lăn lộn trong giới nữa.
Thật là mất hết thể diện!
Cũng chính vì thế, nên khi Triệu Minh Kiệt động tay động chân với đám Hoàng Tam, ông ta vẫn luôn ngậm miệng không nói.
Dù đối phương có dùng tên tuổi của mình để ra vẻ thì ông ta cũng cố chịu đựng.
Trong lòng ông ta nghĩ, đợi sau khi chuyện này kết thúc, ông ta chắc chắn sẽ tìm đến thằng nhóc này để tính toán sổ sách.
Nhưng giờ thì ông ta không thể không lên tiếng.
Nếu còn tiếp tục im lặng, sợ rằng thằng nhóc ngu ngóc này sẽ không chút do dự mà nện cho ông ta thêm một trận nữa.
Ông ta vốn đã bị Tần Phong đánh trọng thương, nếu Triệu Minh Kiệt lại không biết nặng nhẹ tẩn thêm vài cú thì có khi cái mạng già của ông ta cũng đi tong.
Cũng vì cân nhắc đến việc đó nên Hoàng Thiên Bá mới rống lên những lời mất mặt kia.
Tuy là mất mặt thật nhưng lời của Hoàng Thiên Bá có hiệu quả vô cùng tốt.
Nghe vậy, cái chân sắp đạp xuống của Triệu Minh Kiệt bỗng khựng lại giữa không trung.
Cậu ta hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên Bá đang nằm trên mặt đất.
“Ông… Ông là… ông Bá, Hoàng Thiên Bá?”
Ngay lập tức, Triệu Minh Kiệt bị cà lăm ngang, cậu ta lắp bắp hỏi.
Dường như men say trong người cậu ta cũng bay biến đi vài phần.
Thấy đối phương bị thân phận của mình dọa sợ, Hoàng Thiên Bá liền bày ra vẻ lạnh lùng: “Nhóc con, ở KTV Hoàng Triều này, có ai dám giả mạo Hoàng Thiên Bá tao hả?”
Ông ta vừa dứt lời thì từ bốn phía trong hành lang, một đám người đột nhiên ùa đến.
Những người này đều mặc đồng phục màu đen, vẻ mặt hung ác.
Thoạt nhìn có khoảng hơn 30 người.
Những người này bao vây đám sinh viên do Triệu Minh Kiệt dẫn đến, một vài người trong số họ vội chạy đến đỡ đám người Hoàng Thiên Bá đang nằm trên mặt đất lên.
Thấy cảnh tượng như vậy, đương nhiên Triệu Minh Kiệt biết những lời của đối phương là thậy.
Ông ta thật sự là Hoàng Thiên Bá!
Mấy… gã áo đen này chính là vệ sĩ của KTV Hoàng Triều, và cũng là đàn em của Hoàng Thiên Bá.
Khi Hoàng Thiên Bá bị đánh, mấy tên nhân viên đang giám sát camera nhanh chóng thấy được, thế là bọn họ đem chuyện này báo cáo cho người phụ trách bảo vệ KTV Hoàng Triều, cho nên mới có cảnh tượng như lúc này.
Nhìn thấy hơn 30 tên vạm vỡ, vẻ mặt hung ác bao vây xung quanh, đám sinh viên đại học lập tức bị dọa run lẩy bẩy.
Trước kia, bọn họ chỉ thấy cảnh như vậy trên TV mà thôi.
Lúc đó, bọn họ cảm thấy cảnh tượng kiểu này có chút khí phách, cũng có chút nhiệt huyết. Nhưng hiện tại, khi bản thân phải đụng phải chuyện như vậy, trong lòng bọn họ chỉ có sợ hãi vô tận.
Ngay cả Triệu Minh Kiệt cũng vậy, trước đó cậu ta vẫn còn rất kiêu ngạo, nhưng lúc này lại tỏ vẻ sợ hãi, cúi người lắp bắp nói xin lỗi: “Ông Bá, đây là hiểu lầm, hiểu lầm… Tôi thật sự không có ý định mạo phạm ông. Xin ông nể tình ba tôi là Triệu Hồng Thịnh mà tha cho chúng tôi lần này!”
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong thì đã bị Hoàng Thiên Bá hung hăng đá một cú.
“Bịch!”, Triệu Minh Kiệt bị Hoàng Thiên Bá đá văng ra.
Ông ta lạnh lùng nói: “Triệu Hồng Thịnh là cái thá gì mà cũng dám bảo ông mày nể mặt? Hôm nay, dù ông ta có ở đây thì cũng phải dập đầu xin lỗi ông mày!”
Nghe nói thế, Triệu Minh Kiệt đang nằm trên đất không khỏi đổ mồ hôi hột.
Cậu ta hiểu rất rõ, một nhân vật lớn như Hoàng Thiên Bá chắc chắn nói được sẽ làm được.
Hơn nữa, ông ta bị đánh thảm như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được?
Lúc này, Triệu Minh Kiệt không khỏi căm hận Tần Phong, cái tên nhóc đến từ nông thôn mà cậu ta vẫn luôn không để mắt kia, trước đó tên này không nể mặt cậu ta thì cũng thôi đi, vậy mà giờ lại còn dám mang đến cho cậu ta rắc rối lớn như vậy.
Nếu sớm biết xảy ra chuyện như vậy, hôm nay cậu ta đã không gọi Tần Phong đến tham gia họp lớp.
Hiện tại, không chỉ riêng Triệu Minh Kiệt có suy nghĩ như vậy.
Hầu hết người của lớp Anh Ngữ 5 đều cho rằng Tần Phong sai, anh đã làm lớn chuyện, ra tay quá nặng mới khiến người khác căm hận như vậy.
Bởi vậy, đa số những người có mặt tại đây đều nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện.
Ý trách móc trong mắt họ hiển lộ vô cùng rõ ràng.
Nếu không phải xung quanh còn có 30 tên to con hung ác thì e rằng đám người này đã sớm dùng “ngòi bút” làm vũ khí để công kích Tần Phong rồi.
Đương nhiên, Hoàng Thiên Bá thấy rất rõ tất cả những điều này.
Được đàn em nâng đỡ, ông ta xoay người nhìn Tần Phong, gằn giọng nói: “Thằng chó con, có phải bây giờ mày rất hối hận vì đã ra tay với tao đúng không?”