• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng tối, vẫn là ở tảng đá lớn bên bờ hồ, Tần Phong ngồi khoanh chân, lẳng lặng tu luyện.

Hiện tại anh đã chọn được công pháp phù hợp, việc cần thiết phải làm chính là liên tục tu luyện.

Tại những thành phố ồn ào náo động như thế này thì nồng độ linh khí thiên địa về đêm thường cao hơn so với ban ngày.

Đó là bởi vì ban ngày sẽ có rất nhiều người hoạt động, nên dù nhiều dù ít cũng sẽ tiêu hao một lượng linh khí thiên địa.

Vì lẽ đó nên Tần Phong mới quyết định sẽ không lãng phí khoảng thời gian quý báu vào đêm.

Sáng hôm sau, anh từ từ mở mắt ra, kế đó, thở hắt ra một hơi, cả người thoáng chốc tràn đầy năng lượng.

“Nếu có một viên Bồi Nguyên Đan thì hay biết mấy! E rằng mình sắp đột phá Luyện Khí kỳ tầng 2 rồi!”, Tần Phong lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó, anh lắc mạnh đầu, ở cái nơi như thế này thì đừng nói là Bồi Nguyên Đan, sợ rằng ngay cả Bồi Nguyên linh dịch cũng không thể phối chế được.

Bồi Nguyên Đan là một loại đan dược dùng để xúc tiến quá trình tu luyện của người Tu Tiên trong giai đoạn Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ.

Người Tu Tiên ở Luyện Khí kỳ dùng sẽ mang lại hiệu quả tốt nhất, Trúc Cơ kỳ thì kém hơn rất nhiều.

Bồi Nguyên Đan còn có một công dụng khác, đó là người thường nếu dùng nó thì sẽ giúp tăng cường sức khỏe, loại bỏ các bệnh kín trong cơ thể.

Nói tóm lại, một người bình thường nếu uống một viên Bồi Nguyên Đan thì ít nhất có thể kéo dài 3 năm tuổi thọ.

Đương nhiên, công dụng này sẽ không được cộng dồn, tức là bất kể người bình thường có ăn bao nhiêu viên Bồi Nguyên Đan thì tối đa tuổi thọ cũng chỉ kéo dài được thêm 10 năm.

Dù sao thì người thường vốn là người phàm, không giống người Tu Tiên, thọ mệnh của bọn họ căn bản sẽ không có sự thay đổi.

Bồi Nguyên linh dịch là một phiên bản đơn giản hóa của Bồi Nguyên Đan, thông thường thứ này được chế ra bởi người Tu Tiên Luyện Khí kỳ.

Vì trong cơ thể người Tu Tiên Luyện Khí kỳ không có chân nguyên, không thể ngưng tụ được chân hỏa nên không cách nào luyện đan được.

Muốn luyện đan thì ít nhất phải đạt đến Trúc Cơ kỳ, hơn nữa còn phải có được thiên phú luyện đan tương ứng.

Chính vì vậy, người Tu Tiên trong giai đoạn Luyện Khí kỳ chỉ có thể thông qua phương pháp nguyên thủy nhất chính là nấu chảy một ít dược liệu luyện đan để tạo thành linh dịch, mà loại linh dịch này hiển nhiên kém xa đan dược.

Thật ra, chỉ cần tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ thì việc phối chế linh dịch tu luyện cần thiết cũng không cần phải rắc rối như vậy, vì khi đó người Tu Tiên sẽ có đầy đủ pháp lực để bố trí một trận pháp đơn giản với mục đích chắt lọc tinh hoa có trong dược liệu.

Làm như vậy sẽ giúp tạo thành linh dịch phục vụ cho tu luyện có hiệu quả tốt hơn nhiều so với phương pháp nấu.

Tiếc là hiện tại tu vi của Tần Phong chỉ mới đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 1 mà thôi, nên anh chỉ có thể nghĩ đến loại phương pháp như vậy, còn làm thì tạm thời vẫn chưa được.

“Có lẽ mình nên lên núi tìm thử xem, biết đâu có phát hiện nào đó ngoài ý muốn thì sao!”

Tần Phong quay đầu nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ đằng xa, trong lòng đã có quyết định.

Kế đó, anh liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, khẽ nói: “Cũng đã đến lúc phải quay về rồi, dường như 9 giờ sẽ có tiết học đầu tiên”.

Ngay khi anh vừa bước ra khỏi khu rừng liễu thì nhìn thấy một nữ sinh mặc đồ thể thao trắng đang đứng đánh quyền trên khu đất trống bên hồ.

Cô nàng buộc tóc đuôi ngựa cao, trông rất cá tính.

Khuôn mặt trái xoan, hàng mày lá liễu cong cong, dung mạo thanh thoát nhưng có phần lạnh lùng, bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên, dáng người cao gầy… Đây hiển nhiên là một mỹ nữ hiếm thấy.

Tuy quyền pháp của thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa thoạt nhìn vẫn còn khá non nớt, nhưng bộ pháp và quyền cước coi như cũng ra hình ra dạng.

Dựa trên thân thủ mà cô ta đang thi triển thì ba bốn gã đàn ông bình thường chắc chắn không phải đối thủ của cô ta.

Hơn nữa, Tần Phong cảm thấy… bộ quyền pháp kia có hơi quen thuộc.

Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là quyền pháp của cô gái kia rất lợi này, vài ba thế võ mèo cào của cô ta còn chưa đủ để anh để mắt.

Dù chỉ dùng công phu quyền cước và lực của một người bình thường thì anh cũng có thể dễ dàng giải quyết mỹ nữ này trong vòng 1 chiêu.

Chính vì vậy, Tần Phong chỉ liếc nhìn một cái rồi khẽ lắc đầu, dợm bước đi.

Khi Tần Phong dò xét thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa kia, đương nhiên, cô ta cũng cảm nhận được, nên từ từ thu quyền, xoay người nhìn về phía anh.

Vừa khéo, cô ta đã nhìn thấy cái lắc đầu nhẹ nhàng của anh.

Thấy thế, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa buột miệng hỏi: “Hình như anh xem thường công phu của tôi?”

Lúc này, Tần Phong và thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa đứng cách nhau độ khoảng bốn, năm mét.

“Không có”, anh dừng bước, thờ ơ đáp.

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa đi đến trước mặt anh, chăm chú nhìn anh và nói: “Anh nói dối, tôi đã thấy anh lắc đầu rồi, còn có vẻ mặt khinh thường nữa chứ!”

Nghe cô ta nói thế, Tần Phong chợt cảm thấy buồn cười.

Trước đó đúng thật là anh có lắc đầu, nhưng vẻ mặt anh chắc chắn không có bất kỳ thay đổi nào.

Anh vô cùng tự tin về điều này.

Với tư cách là một lão quái vật “đã sống” ngàn năm, sao anh có thể dễ dàng để lộ cảm xúc như thế chứ?

Nhưng hiện tại, cô gái buộc tóc đuôi ngựa này lại viện một “cái cớ” như vậy, đúng là thú vị.

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu Tần Phong.

Anh ngước mắt nhìn thiếu nữ tuyệt đẹp trước mặt, liếc thấy có mồ hôi rịn ra trên trán cô ta, Tần Phong thờ ơ nói: “Tôi không có ý xem thường cô, chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc mà thôi”

“Có ý gì?”, nghe nói thế, thiếu nữ có hơi sững sờ.

Nhìn thấy dáng vẻ “ham học hỏi” của cô ta, Tần Phong liền nói thêm vài câu: “Nói thật, so với những người đồng lứa thì công phu của cô đã xem như rất tốt rồi”.

“Tuy nhiên, nhìn công phu của cô thì hẳn là do cô tự thân khổ luyện mà thành…”

“Chiêu thức thoạt nhìn không tệ, nhưng khắp người toàn là sơ hở, chắc chắn trong thực chiến sẽ phải chịu thiệt”.

Nghe nói thế, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa vô cùng kinh ngạc, bởi vì ông nội và ba cô ta cũng từng nói với cô ta những lời như Tần Phong vừa nói.

Và không chỉ một lần…

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa sững sờ giây lát, rồi cô ta híp mắt, nhấc hai tay lên, bày ra tư thế “động thủ”.

“Nếu đã như vậy thì tôi muốn thử xem thực chiến mà anh nói rốt cuộc như thế nào?”

Thấy hành động của thiếu nữ, Tần Phong có hơi ngạc nhiên.

“Cô muốn đánh nhau với tôi?”

Nói thật, lúc này trong lòng Tần Phong chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.

Anh đã nhớ không rõ bản thân từng giao đấu với bao nhiêu người rồi, nói chính xác hơn thì, anh đã không nhớ rõ đôi tay của mình rốt cuộc đã kết liễu tính mạng của bao nhiêu người.

Trải qua ngàn năm tại giới Tu Tiên, dấu chân anh đã in khắp vạn giới tinh không, hai tay cũng đã nhuộm đầy máu tươi…

“Sao hả? Vừa nãy anh còn nói tôi thực chiến không được, giờ tôi muốn dùng thực chiến để chứng minh thử, chẳng lẽ anh sợ à?”, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cau mày.

“Ha ha…”, Tần Phong cười khẽ: “Cô không cần phải nói khích tôi, đã lâu rồi tôi không ra tay, tôi cũng muốn thử xem sao”.

Nói thật, đột nhiên đụng phải một hồi “quyết đấu” như vậy, Tần Phong cũng cảm thấy có chút hứng thú.

Giống như một người ngày ngày ăn thịt cá, đột nhiên thay đổi khẩu vị, ăn cải trắng trụng nước sôi vậy đó.

Việc này thật đúng là… có một phen tư vị khác biệt.

Nghe thấy Tần Phong đáp ứng, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa thầm mừng rỡ.

Nhưng khi thấy Tần Phong vẫn không có bất kỳ động tác nào, cô ta không khỏi thu tay lại, nhíu mày nói: “Không phải anh đã đồng ý à? Sao lại không đánh?”

“Tôi lúc nào cũng sẵn sàng”, Tần Phong mỉm cười giơ hai tay ra.

“Ngông cuồng!”, thấy vậy, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa chợt cảm thấy tức giận.

Ngay lập tức, hai chân cô ta tách ra, đầu gối hơi khuỵu xuống, hai tay một trước một sau thủ trước ngực.

Thiếu nữ nhìn thẳng vào Tần Phong, chậm rãi nói từng chữ: “Vịnh Xuân, Diệp Lâm Na!”

Đến lúc này, rốt cuộc Tần Phong đã biết vì sao lúc trước anh cảm thấy quyền pháp của thiếu nữ này có hơi quen rồi, hóa ra quyền pháp mà cô ta luyện chính là Vịnh Xuân Quyền nổi danh khắp cả nước.

Tuy anh chưa từng tận mắt nhìn thấy loại quyền pháp này, nhưng cũng từng được xem qua trên TV.

Dù đã cách ngàn năm, nhưng những ký ức kia vẫn rõ mồn một trong đầu.

Lại nói, quyền pháp mà thiếu nữ thi triển có vài điểm khác biệt so với trên TV, cho nên khi vừa thấy, Tần Phong mới không nhận ra.

Ngẫm lại cũng đúng, mấy thứ công phu đánh đấm trên TV chủ yếu theo đuổi hiệu quả thị giác, cho nên không thể nào giống với quyền pháp chính thức được.

Hơn nữa, thông qua lời tự giới thiệu của thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, Tần Phong cũng đã biết tên cô ta.

Diệp Lâm Na.

“Họ Diệp? Đừng nói là hậu nhân của vị tông sư họ Diệp kia nha?”, Tần Phong thầm nghĩ.

“Tần Cửu Trần, mời!”

Tần Phong mỉm cười, nói ra mấy chữ.

Khi giao đấu, Tần Phong thích dùng cái tên “Tần Cửu Trần” này hơn.

Thấy vậy, Diệp Lâm Na lại một lần nữa vào thế, ngay lập tức, bước chân cô ta di động, nhanh chóng tiến đến gần Tần Phong.

Khi cô ta sắp áp đến gần, Tần Phong dùng tay trái bày ra tư thế phòng ngự, còn tay phải thì ra đòn tấn công cực nhanh.

Ngay khi Diệp Lâm Na tràn đầy lòng tin bản thân sẽ đánh trúng đối thủ thì cô ta đột nhiên phát hiện Tần Phong nở một nụ cười quái đản. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nụ cười này, trong lòng cô ta chợt réo còi báo động.

Thế nhưng một chiêu này của công ta bao hàm nhiều mặt công thủ, cô ta thật sự không nghĩ ra được có sơ hở ở đâu.

Đang lúc nghi hoặc, chợt, Diệp Lâm Na cảm nhận tay phải bị khống chế, đồng thời chân phải cũng truyền đến cảm giác tê rần.

Cả người cô ta đột nhiên mất trọng tâm, lập tức ngã quỵ về bên phải.

“Bịch!”, Diệp Lâm Na đã ngã xuống bãi cỏ.

“Cô thua rồi!”, giọng nói hờ hững của Tần Phong vọng đến.

Diệp Lâm Na ngẩng đầu nhìn thì thấy Tần Phong đang mỉm cười nhìn mình.

“Sao có thể chứ? Sao anh làm được?”, cô ta đứng phắt dậy, vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Phong.

Tần Phong ra tay với lực rất nhẹ, không khác lực của người bình thường, nếu không thì chắc chắn Diệp Lâm Na sẽ không đứng lên nổi.

Nhìn thấy thái độ của thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, Tần Phong thầm khoái chí, liền mở miệng giải thích: “Không có gì là không thể, chẳng qua là cô không nhìn thấy mà thôi, còn về việc tôi làm thế nào thì trước đó tôi cũng đã nói qua, cô vốn không trải qua thực chiến, trên người có quá nhiều sơ hở, chỉ cần để đối thủ bắt được sơ hở thì cô sẽ lập tức mất mạng”.

“Huống chi toàn thân cô đều là sơ hở, nên muốn đánh bại cô là việc rất đơn giản”.

Diệp Lâm Na cũng không vì thất bại mà tỏ thái độ ngang ngược, cho nên Tần Phong mới bằng lòng nói thêm vài câu.

Nếu thái độ của cô ta khiến anh khó chịu thì… chắc chắn anh sẽ xoay người rời đi.

Nói xong, Tần Phong mỉm cười rồi lập tức xoay người đi.

Nhưng khi anh đi được khoảng 4 – 5 mét, giọng của Diệp Lâm Na vang lên sau lưng: “Đợi một chút!”

“Sao hả? Muốn đánh lại lần nữa à?”, Tần Phong quay đầu, cười tủm tỉm nhìn cô ta.

Diệp Lâm Na lắc đầu: “Không phải, tôi và anh chênh lệch quá lớn. Tôi chỉ muốn nhờ anh chỉ dạy tôi nên làm thế nào để nâng cao kỹ xảo thực chiến”.

“Nếu đã nói là thực chiến thì cô cũng chỉ có thể tự nhận thức trong thực chiến mà thôi”, Tần Phong lắc đầu đáp.

Kế đó, anh bước đi vài bước rồi dừng lại, thong thả nói: “Suýt nữa quên nói với cô, muốn đề cao kỹ xảo thực chiến thì cô nên lựa chọn những người có thực lực tương đương với mình. Thực lực quá kém hoặc thực lực quá mạnh sẽ không mang đến quá nhiều tác dụng. Người kém cỏi chỉ một thoáng đã bị cô cho đo ván, còn người quá mạnh thì cô sẽ bị người khác… chà đạp. Được rồi, cho cô nhiều lời khuyên và cảnh báo như vậy, cô cũng không cần phải cảm ơn đâu”.

Đến cuối cùng, Tần Phong vừa nói vừa phất tay, rồi từ từ đi xa.

Nhìn theo bóng lưng anh, Diệp Lâm Na cắn răng, nói: “Tần Cửu Trần, tôi sẽ nhớ rõ anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK