Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhận ra câu hỏi của tôi đúng là chưa rõ ràng thật, tôi quyết định hỏi lại một cách rõ hơn .

" Ý tôi là ở đây có thể giúp người đang bị quỷ ám thoát khỏi quỷ đúng không sư ?"

Sau khi nghe rõ câu hỏi của tôi thì biểu hiện của tiểu hòa thượng ấy có chút khác thường, cây chổi đang cầm trên tay đột nhiên rơi ra khỏi tay của tiểu hòa thượng .

Tôi cũng ngẩn người theo vì không hiểu chuyện gì, tiểu hòa thượng ấy bỗng cuối gầm mặt xuống nói với giọng nghiêm nghị " Xin thí chủ hãy về cho , chùa chúng tôi không làm được việc đó"

Tôi rất bất ngờ với câu trả lời đó, rõ là lúc đầu nhìn đáng yêu dễ gần lắm mà sao giờ nhìn lạ vậy?

" Tại sao chứ, tôi thấy rõ ràng trên mạng người ta viết vậy mà, còn có những câu chuyện được kể lại của những người đã được sư trụ ở đây giúp đỡ, chắc chắn là không sai đâu!"

Tôi cương quyết cho là ý định của mình không sai, làm sao tôi lại mất công đến đây rồi lại ra về như vậy, tôi không cam tâm.

Nhưng lần này tiểu hòa thượng ấy đã hành xử gay gắt hơn, tiểu hòa thượng dùng tay đẩy mạnh người tôi ra khỏi cổng rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi bị hụt hẫng đứng trước cổng chùa khi bị đối xử tệ như vậy, tôi cố đập tay vào cửa gọi to nhưng không ăn thua.

" Chán thật, chẳng lẽ đi xa như vậy mà giờ lại quay đầu về sao?" tôi ngồi lên tảng đá trước cổng chùa đưa tay lên trán lau mồ hôi "Sao hôm nay trời gắt quá vậy?"

Tôi lấy điện thoại ra xem thì đã thấy 12 giờ trưa rồi, tôi lôi trong ba lô ra một chai nước và chiếc bánh bao tôi mang theo từ sáng.

Sau khi ăn xong tôi tìm đường đi loanh quanh xem có còn cửa nào để vào được không, nhưng thật phí công, ngôi chùa nay chỉ có duy nhất một cửa.

Tôi bực bội quay lại chỗ cũ, ngôi chùa này quá lớn , nên khi quay lại chỗ cũ thì cũng xế chiều mất rồi.

Phải làm sao đây? chẳng lẽ bây giờ lại đi về, nhưng không ổn, trễ như vậy giờ mà đi hết quãng đường dài này để ra đến đại lộ thì chắc gì còn xe buýt mà về.

Suy nghĩ một lúc tôi lại đập cửa, tôi gọi lớn đên nỗi muốn khan cả tiếng mà cũng chẳng thấy tâm hơi.

Tôi ngồi nhìn cảnh núi rừng hoang vu mà cảm thấy thất vọng ê chề, tại sao tôi lại ngốc nghếch tin mấy trang web đó chứ, không đúng chút nào cả.

Đang trong trạng thái buồn rầu và lo lắng thì từ phía đường mòn tôi thấy bóng dáng của hai vị hòa thượng khác đang đi về chùa, tôi hí hửng đứng dậy chỉnh chu lại quần áo tóc tai rồi nghiêm túc đợi hai người đấy trước cổng.

Khi hai vị hòa thượng đó vừa đến cổng tôi liền cuối gập người lễ phép, " Con xin chào hai sư !"

Khi tôi ngẩng mặt lên thì thấy hai người này mặc y phục không giống nhau, một người có vẻ đã cao tuổi thì mặc y phục màu vàng, còn người nhìn trung niên lại mặc y phục màu lam như tiểu hòa thượng lúc sáng tôi gặp.

Lúc này chỉ có mỗi hòa thượng áo lam bất ngờ nhìn tôi , còn người kia thì vẫn thản nhiên như không hay biết chuyện gì.

"Cô là ai vậy ?" vị hòa thượng áo lam hỏi tôi, tôi lập tức trả lời "Dạ thưa sư , con đến đây là để nhờ sư trụ chùa này giúp con trừ quỷ!" tôi cười nói.

Ngay tức khắc vị hòa thượng áo vàng tỏ thái độ giống y như tiểu hòa thượng khi sáng, ông ta nhíu mày quát lớn.

"Ở đây không giúp được, mời thí chủ đi cho" Câu trả lời ý hệt như tiểu hòa thượng luôn, chết thật vậy là mình công cốc rồi.

Hai vị hòa thượng bước đến cổng , vị hòa thượng áo lam đập tay gọi cửa " Tiểu Thiện , sư trụ đã về mau ra mở cửa" ngay lập tức cửa được mở ra.

Người áo vàng này là sư trụ trì sao? Thôi thì không trừ được quỷ đã đành , nhưng giờ ra về là không thể ,chi bằng xin ngủ nhờ đêm nay, chắc chắn họ sẽ không hẹp lượng đến như vậy?!

Tôi nhanh chân đến hỏi trước khi cửa bị đóng lại "xin lỗi đã làm phiền, nhưng trời đã gần tối rồi, bây giờ chắc chắn là con sẽ không thể đón xe về nhà được, nên con xin các sư có thể rộng lòng cho con ngủ nhờ đêm nay được không ạ ?"

Tiểu hòa thượng không nói gì chỉ ngoáy đầu nhìn về phía sư trụ trì kia , sư trụ trì ấy chưa lên tiếng mà vị hòa thượng áo lam đã tranh lời.

"Không thể được, nơi am tự sao có thể cho nữ giới như cô ở lại được chứ?" Nghe ông ta nói xong tôi khó chịu vô cùng, sao sư gì mà không thương người gì cả?

Tôi cứ tưởng là tôi tiêu đời rồi, chắc đêm nay phải ngủ ngoài sương, nhưng không ngờ vị sư trụ trì ấy đã lên tiếng kịp lúc.

"Như vậy không ổn, nữ nhi ở bền ngoài đêm hôm nới rừng núi sẽ rất nguy hiểm, thôi thì cho cô ta ở nhờ đêm nay đi" nghe được những lời này tôi vui mừng không tả nổi, đúng là sư trụ trì có khác, lòng từ bi cao hơn hẳn.

"Nhưng chỉ đêm nay thôi, ngày mai trời sáng cô phải mau lập tức quay về, còn chuyện trừ quỷ thì không cần bàn nữa " Nói rồi sư trụ trì được vị hòa thượng kia dìu vào trong .

Tôi được tiểu hòa thượng cho vào trong, thôi thì không tìm được người trừ quỷ nhưng ít ra đêm nay không ngủ ngoài trời.

Sư trụ trì ra lệnh cho tiểu hòa thượng xắp xếp chỗ ngủ cho tôi, tôi theo chân tiểu hòa thượng đi đến một căn phòng cũ kỹ, thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Nhưng giường chiếu thì rất sạch sẽ, không sao! như vậy là tốt lắm rồi, suýt chút nữa là ngủ bờ ngủ bụi ấy chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK