Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô ổn chứ, có bị thương ở đâu không ?" anh ta nhẹ nhàng hỏi han tôi bằng lời lẽ ngọt ngào như mật, ôi.. chắc tôi không chết vì quỷ nữ mà chết chìm trong sự ngọt ngào này mất.

"Này cô ơi...! Này cô không sao đấy chứ" anh ta đưa tay quơ quơ trước mặt tôi, tôi đương nhiên là nhìn thấy rồi.

"À...tôi không có sao, cảm ơn anh !" tôi cười ngại ngùng với anh ta, nhưng tôi thật sự là rất thắc mắc, anh ta là ai sao lại có mặt ở chùa giờ này, lại còn có thể trị được quỷ nữ.

Trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng, có lẽ không cần tìm đâu xa xôi, người có thể giúp tôi bắt quỷ đang ở trước khi mặt tôi đây không phải sao ?!

"Cô không sao vậy là tốt rồi, tôi đi đây! " anh ta cười rồi nói lời từ biệt, tất nhiên sao tôi có thể anh ta đi được.

"Ấy không có được đâu, tôi biết những lời tôi sắp nói ra đây rất là kì quặc, nhưng mà mong anh hiểu cho tôi" Tôi gãi đầu ra vẻ ái ngại, nhưng anh ta rất có thành ý.

"Không sao ! cô cứ nói đi tôi sẽ nghe" anh ta ôn nhu hỏi ngược lại tôi, quả là nam nhân tốt, sao cuộc đời không cho tôi có một người yêu như vậy chứ? . tôi thầm than trách thiên công .

"Chuyện là như thế này, tuy tôi không biết anh là ai, nhưng xem ra anh có thể trị được quỷ, nữ quỷ đó thật sự là muốn giết chết tôi, đêm còn dài lắm nhỡ khi anh đi nó lại quay tới tìm tôi thì tôi phải làm sao?" Anh gì đó ơi.. tôi đang cầu xin sự thương hại đó.

"Vậy cô muốn tôi làm sao?" Anh ta nhìn vào mắt tôi cười trìu mến. "Tôi muốn anh giúp tôi diệt trừ hẳn con quỷ nữ đó có được không? nó đã theo tôi từ nhà tới tận đây, xem ra nó không dễ dàng buông tha tôi đâu"

"Diệt thì tôi không diệt được, nhưng giúp cô an toàn đối mặt với nó thì không thành vấn đề ". anh ta trả lời không cần đắn đo suy nghĩ.

Nghe được câu trả lời này đã gieo cho tôi hai luồng cảm xúc, một là ...vui mừng vì đêm nay an toàn, hai là ...coi như tôi không thể cắt đuôi hoàn toàn nữ quỷ đó rồi.

Nhưng không sao, lo chuyện trước mắt đã. "Vậy mời anh vào phòng, ngại quá ... lúc nãy tôi vì quá sợ hãi nên ném đồ linh tinh cho nên phòng bây giờ rất bừa bộn, anh đừng cười"

"Không sao! Tôi hiểu mà" Anh ta đi vào phòng rồi ngồi lên chiếc ghế gỗ, để anh ta ngồi một mình ở đấy, tôi lúi húi đi nhặt lại những món đồ tôi đã ném, kể cả ba lô.

"À mời anh uống nước, trong ba lô tôi chỉ có nước suối đóng chai thôi" tôi để chai nước trước mặt anh ta rồi vòng qua ghế đối diện ngồi xuống.

Anh ta mỉm cười rồi mở chai nước ra uống "Anh tên là gì vậy, có thể cho tôi biết để xưng hô hay không?" Tôi vừa hỏi vừa đưa tay lên gãi nhẹ chóp mũi.

"Hắc Y Dạ là tên tôi, còn cô"

"Còn tôi là Vương Tịnh Kỳ , Hắc Y Dạ tên hay quá" sau khi trả lời anh ta xong tôi lại hỏi thêm " Nhưng tại sao anh lại ở đây vào giờ này và đặc biệt lại còn biết tôi bị quỷ ám mà ra tay giúp đỡ nữa chứ, rõ là tôi hét to như vậy nhưng đâu có ai nghe thấy?"

"Cô muốn tôi trả lời hết luôn sao haha?" Y Dạ cười lớn rồi nói luôn chẳng để tôi kịp trả lời câu hỏi của anh ấy.

" Tôi chỉ có thể trả lời cô như thế này thôi, đó là ... Duyên... còn lại tôi xin giữ bí mật " Duyên? hơ hớ... hơi khó hiểu tồi đó anh trai à, nhưng chẳng sao, có lẽ anh ấy không muốn trả lời nên thôi , tôi cũng không muốn ép.

"Chuyện đó coi như bỏ qua đi hà...dù sao tôi cũng không hiểu anh nói gì, nhưng mà anh có biết không?"

"Hả ???"

" Lúc nãy anh thật là ngầu đó, quơ roi mấy cái là đã làm quỷ nữ sợ chạy mất luôn." đây không phải là nịnh bợ đâu à, là lời từ đấy lòng luôn đó, dù sao qua đêm nay chắc gì đã có cớ hội gặp lại Y Dạ chứ.

"HaHa cô thấy vậy thật sao?" Y Dạ cười rất thoải mái , nên tạo cảm giác cho tôi thấy anh ấy là một người dễ gần gũi.

"Không giấu gì cô đó chỉ là tài mọn thôi, cho nên tôi mới nói, giúp cô đuổi quỷ thì được chứ còn mà diệt thì tôi không đủ trình độ" Y Dạ không ngần ngại khi tự nhìn nhận khả năng trước một người xa lạ như tôi.

"Không sao mà, như vậy là tốt lắm rồi, tôi ước gì bằng một nữa như anh thôi cũng được , ít ra có thể tự bảo vệ bản thân trước những thứ 'dơ bẩn' kia."

Tôi ục mặt xuống vì cảm thấy mình vô dụng, lúc này Y Dạ cười khẽ rồi nói cho tôi biết một chuyện.

"Chuyện này đâu có khó, nếu muốn biết cách đuổi quỷ sao cô không bái sư trụ trì ở đây làm sư phụ đi, dù sao cô cũng đã tìm tới tận đây rồi còn gì !?" Câu nói của Y Dạ làm tôi rất ngạc nhiên, không phải mọi người ở đây nói là không biết trừ quỷ sao?

Nhưng sao Y Dạ lại nói ngược lại, có gì đó không đúng, phải hỏi kỹ lại Y Dạ.

"Ý anh sao tôi chưa hiểu, mấy sư ở đây nói rõ là không thể trừ quỷ giúp tôi, anh lại kêu tôi bái sư , họ không biết trừ quỷ vậy thì bái sư làm gì? "

"Sao cô lại dễ tin người như vậy? nếu ở đây không thể trị được quỷ thì tai sao danh tiếng có thể đồn xa và rồi cô có thể tự tìm đến như thế này !" Xem ra lời Y Dạ nói rất có lý, ban đầu tôi còn tưởng bị trang web dỏm lừa rồi chứ.

"Nhưng sao họ lại giấu tôi chuyện này chứ, rõ ràng giúp đỡ người bị quỷ ám cũng là tích đức mà chứ có phải làm việc xấu đâu chứ ...hừ!" tôi cảm thấy bị khó chịu.

"Không sao đâu, ngày mai cô chỉ cần nói đã gặp qua tôi là ông ấy sẽ giúp cô thôi". Ái chà...Y Dạ lợi hại đến vậy sao?

"Thật vậy sao? rốt cuộc anh có thân phận gì mà nghe ngầu quá vậy? " Tôi nữa đùa nữa thật nói với Y Dạ.

"Đã nói rồi ! tôi sẽ giữ bí mật về thân phận của tôi, cô chỉ cần biết tôi giúp cô là vì một chữ 'Duyên' " nói rồi Y Dạ nở một nụ cười đầy vẻ thần bì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK