Trương Hinh Ninh cô ta bị ngã cao như vậy nên đã bị vỡ đầu , máu tóe ra lêng láng, còn chân cô ấy hình như cũng đã gãy rồi , nó gấp khúc rồi vòng ngược ra phía sau trông rất kinh dị.
Tiếng la ó vang khắp cả khu mua sắm, Tuấn Lãng tay run run cầm điện thoại gọi cho xe cứu thương, chẳng mấy chốc bọn họ đã có mặt để sơ cứu Hinh Ninh, tôi chăm chú quan sát xem cô ta có ổn không thì thấy các bác sĩ, y tá đều lắc đầu, rồi một người cầm bút vừa ghi vào sổ, miệng thì lẩm nhẩm, "Nạn nhân Trương Hinh Ninh 21 tuổi , ngã cầu thang, tử vong lúc 7 giờ 20 tối."
Cái gì chứ, cô ta chết rồi sao? Sao có thể như vậy chứ, tôi ôm đầu bần thần môi cắn vào nhau run rẩy.
Mặc dù cái chết của cô ta không liên quan gì đến tôi , nhưng vì tôi vừa có xích mích với cô ta nên bây giờ lại xảy ra cớ sự trong lòng tôi có chút không vui, hơn nữa cũng cảm thấy cô ta thật đáng thương ra đi khi còn quá trẻ như vậy.
Sau khi xác của cô ta được đưa đi và tôi cũng không còn thấy Tuấn Lãng ở đây nữa , nên cũng cùng Uyển Dư ra về, về đến nhà bà ngoại có gặn hỏi vài điều nhưng tôi chỉ lắc đầu rồi trốn lên phòng đóng sầm cửa lại.
Tôi ngã tự do lên chiếc giường nệm êm ái, tôi xoay người ôm lấy gối và khóc nức nở, cho dù Tuấn Lãng là một tên tồi, nhưng dù sao thì tình cảm tôi dành cho hắn cũng là chân thành, nên xảy ra sự việc như vậy tôi không khỏi đau lòng.
Lại còn thêm cái chết kinh hoàng của Trương Hinh Ninh, làm cho đầu tôi như muốn nổ tung, tại sao mọi thứ lại dồn dập đến với tôi như vậy?
Sau khi khóc đã đời, tôi lần mò đi thay quần áo để đi ngủ, dù sao mai vẫn phải đi học, tôi không thể vì hắn mà tiều tụy được.
(.......)
Tôi đang đứng ở một nơi đông đúc. "Là hội chợ sao ?" sao tôi lại ở đây, tôi bước đi trong vô định.
khắp nơi đủ các loại hàng quán, đông đúc người qua lại...
Dù đang ở một nơi nhộn nhịp như vậy nhưng trong lòng tôi trống rổng lạ kỳ, cảm giác buồn rười rượi, " không xong rồi, nước mắt sắp rơi rồi ". Tôi đưa tay gạc nhanh những giợt nước mắt chưa kịp rơi.
"Chào tiểu cô nương...tiểu cô nương có muốn mua một cây kẹo hồ lô không?" một chàng trai với vóc dáng cao ráo , áo sơ mi đen cùng quần tây hết sức lịch lãm đứng chặn lối tôi đi và mời mua kẹo, bề ngoài lãng tử như vậy mà lại đi bán kẹo hồ lô sao?
" Cảm ơn anh...tôi không mua! " tôi lắc đầu rồi cố đi nép sang một bên, Nhưng nam thần bán kẹo kia không buông tha cho tôi, anh ta đưa tay chặn người tôi lại.
"kẹo ngọt lắm...nếu cô không mua vậy thì tôi tặng cô nhé " anh ta nói với giọng trầm ấm kèm theo đó là một nụ cười dễ mến, có chuyện tốt như vậy sao? dù sao thì cũng là đồ miễn phí mà, tôi gật đầu nhận lấy kẹo từ anh ta.
"Kẹo đắng lắm...nó không ngọt như anh quảng cáo chút nào " tôi mới nếm thử một tí mà đã bị vị đắng của cây kẹo làm cho mặt mầy nhăn nhó khó coi.
" Kẹo tôi bán chắc chắn ngọt, chắc có lẽ vì lòng cô có chuyện không vui nên mới thấy nó đắng như vậy!" anh ta thản nhiên như đó là điều tất yếu. "Đồ lừa đảo!" tôi trả lại kẹo vào tay anh ta rồi quay lưng đi.
Nhưng tôi lại bị anh ta kéo lại, "Tôi nói thật, chắc chắn trong lòng cô đang dậy sóng...lại đây, tôi có bán cả bình yên..." Anh ta dang rộng hai tay như đang đón chờ tôi ngã vào lòng anh ta vậy.
Rõ ràng chưa hề quen biết , nhưng khi thấy đôi tay anh ta dang ra chào đón tôi như vậy, tâm trí tôi bị run lắc dữ dội, mất tự chủ toàn tập , đôi chân cứ tự di chuyển rồi chạy ngay đến ôm chầm lấy anh ta.
" Lần này cô tin tôi rồi chứ...có thấy bình yên không ?" anh ta cũng vòng tay ôm chặt lấy tôi, thật là không thể ngờ, ôm một người xa lạ mà tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp và bình yên đến như vậy.
" Ấm và bình yên lắm..cảm ơn anh " tôi khẽ dúi đầu vào ngực anh ta, với cự ly gần như vậy tôi có thể ngửi được rất rõ mùi toát ra từ cơ thể anh ta, một mùi trầm rất dễ chịu.
" Yên tâm...ta sẽ luôn bảo vệ em " tôi còn chưa kịp nghe rõ lời anh ta vừa nói thì bỗng nhiên, dòng người tự dưng đổi hướng, ùn ùn tắp nặp vô cùng, đến nỗi cuốn luôn cả tôi.
Dù đang được anh ta ôm lấy nhưng tôi vẫn cứ bị dòng người xô đẩy ra khỏi vòng tay ấy, tôi bất chớt có cảm giác sợ hãi lạ vô cùng , "Cứu tôi ... đừng buông tay" nhưng lần này tôi đã bị kéo đi xa thật sự.
" Mọi người từ từ thôi, chèn ép chết tôi rồi " nhưng không một ai để ý đến tôi, rồi tự dưng tôi cảm thấy từ phía sau có một bàn tay đẩy tôi thật mạnh, tôi mất đà té nhào về phía trước.
" Áaaaaa!!!"
" Áaaaaa!!! "
Tôi lăn đùng rớt khỏi giường, " Ấy ...da .. đau chết tôi rồi " tôi lò mò đứng dậy "Lại là mơ nữa sao ? mẹ kiếp hại bà té đau như vậy !" tôi vừa lầm bầm vừa leo trở lại giường ngủ tiếp.
__________________________
Ý thức được từ nay sẽ không còn ai đến đưa đón nữa, nên tôi đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ rồi tự đón xe buýt đến trường, vừa bước ra khỏi phòng thì bà tôi cũng vừa mở cửa cho hai người đàn ông lạ mặt.
"Ai vậy bà, khách đến nhà sớm vậy sao? " tôi vừa nói vừa xuống bếp lấy điểm tâm sáng của mình. " Không đâu, họ bảo là tìm cháu đây " ... " Tìm con sao? "