Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi ngã ngửa ra phía sau, cú ngã đau điếng , suýt chút nữa thì ngất , nhưng mà tôi đã bừng tỉnh vì tiếng gọi của bà.

" Tịnh Kỳ... Tịnh Kỳ ! cháu có sao không, chết thật ! Sao lại đứng dựa vào cửa vậy chứ ?"

Khi nghe được tiếng bà gọi tôi mơ hồ đứng dậy, lắc lư nhẹ cái đầu cho tỉnh , tôi sực nhớ lại chuyển con quỷ nữ, tôi vội túm lấy tay bà khóc bù lu bù loa .

Bà đưa tôi ra phòng khách từ từ dỗ dành, tôi mếu máo kể lại toàn bộ sự việc cho bà nghe, bà lúc đầu không nói gì chỉ yên lặng nghe tôi kể cho hết, sau khi kể xong bà xuống bếp lấy lên cho tôi một ly nước.

" Cháu uống đi cho bình tĩnh " bà nhẹ nhàng để ly nước trước mặt tôi, có lẽ lúc nãy tôi đã la hét quá nhiều nên cổ họng cũng đã khô khốc, tôi nốc một hơi hết sạch ly nước.

"Từ đầu cháu gọi sao bà không nghe mà lại đợi đến phút cuối bà mới qua vậy ạ ?" tôi không khóc nữa mà bình tĩnh nói.

"Bà thật sự là không nghe cháu la hay hét gì cả, mà chỉ nghe tiếng cháu đứng trước cửa phòng bà nói là có chuyện cần bà giúp" tôi hết sức là ngạc nhiên trước câu nói của bà.

"Cháu gọi bà qua giúp ấy hả?" tôi tròn mắt hỏi bà, bà gật đầu trả lời "Đương nhiên, không thì nữa đêm bà sang phòng cháu làm gì? "

Tôi không nói gì nữa mà cắn móng tay suy nghĩ, tại sao lại có thể như vậy được, mình lúc đó rõ ràng đang bị kẹt trong phòng với con quỷ nữ đó mà.

" Thôi cháu đừng sợ nữa, chắc là bọn trẻ các cháu cứ hay xem những thể loại phim kinh dị nên bây giờ bị sinh ra ảo giác vậy thôi! " Loạt suy nghĩ của tôi bị bà cắt đứt cái xẹt.

" Không có đâu bà ơi, con tin chắc mọi chuyện xảy ra đều là do mớ tóc ngày hôm đó" tôi vội vàng đứng chính Và nói ra điểm nghi ngờ.

" Không có chuyện đó đâu, thôi lo đi ngủ sớm đi " tôi tất nhiên là sẽ chẳng dám về phòng một mình lúc này.

"Đêm nay cháu ngủ với bà có được không ?" bà không suy nghĩ mà lập tức lắc đầu.

"Không được! cháu lớn thế rồi sao còn nhõng nhẽo vậy chứ? " sau khi nghe bà nói vậy tôi liền chạy qua ghế bên kia ngồi cạnh bà.

"Không phải là con nhõng nhẽo đâu, từ xưa đến giờ con đâu có như vậy, nhưng mà chỉ lần này thôi...đi mà bà...bà mà để con về phòng lúc này chắc chắn con sẽ bị dọa chết mất."

Tôi không ngừng năn nỉ, thấy tôi khẩn thiết như vậy bà cũng không nỡ nên đành đồng ý.

Coi như đêm nay tạm ổn, mai mình sẽ tìm cách trị con quỷ nữ này, tôi có linh cảm mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

____________________________

Hôm nay tôi nhắn tin cho một bạn cùng lớp gửi đơn xin nghỉ phép giúp rồi ra ngoài tìm sự trợ giúp.

Tôi đi theo địa chỉ mà tôi tìm được trên mạng, mọi chuyện quá gấp rút tôi không thể chờ đợi Uyển Dư được.

Theo thông tin tìm được thì nơi tôi đang đến là một ngôi chùa cổ, nghe nói sư trụ trì ở đấy rất giỏi trong chuyện trừ ma diệt quỷ.

Tôi rất hi vọng vào chuyến đi này, địa chỉ này khá xa đối với thành phố tôi đang ở, tôi ngồi trên xe buýt suốt 3 tiếng đồng hồ để đến đó.

Xe buýt dừng lại ở một đại lộ, xem ra quãng đường còn lại tôi phải tự đi bộ rồi, tôi từ từ đi theo bản đồ trên di động.

Con đường khá dốc , xem ra là tại ngôi chùa này đã lâu rồi không ai đến , nên đường đi cũng không được nâng cấp, may cho tôi thời tiếc bây giờ không phải là mùa mưa, vì nếu có mưa xuống thì chắc chắn con đường này sẽ rất là lầy lội.

Đi một chặng đường xa gần một tiếng đồng hồ thì cuối cùng tôi cũng thấy ngôi chùa lấp ló sau những tán cây rậm rạp.

Cửa chùa không đóng nên tôi cứ thế mà bước vào, tôi hơi bất ngờ, ngôi chùa này to hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, chỉ tiếc là nó đã quá cũ,

Những bức tường bị rêu phong bao phủ, có nhiều nơi đã bị thời gian làm cho mục nát, kiến trúc thì mang đậm nét của nền Phật giáo cổ xưa.

Giữa sân chùa tôi thấy có một vị hòa thượng đang quét lá, tôi nhẹ nhàng bước đến chắp tay cung kính chào hỏi.

"Dạ con chào sư" tôi cuối thấp đầu lễ phép, nhưng mà đợi mãi không nghe tiếng vị hòa thượng này trả lời nên tôi ngẩng mặt lên nhìn vị sư ấy đang làm gì.

Ồ quao...!!! Trước mắt tôi là một tiểu thịt tươi ..À nhầm...hihi là một tiểu hòa thượng mới đúng.

Haizz ...Nói ra thì thật là bất kính , nhưng thật là không thể phủ nhận được, nhan sắc của tiểu hòa thượng này quả là rất có giá trị.

Vầng trán cao , sống mũi thẳng tắp kèm với một đôi mắt hẹp dài đen láy, môi thì chúm chím ửng đỏ, về tuổi tác chắc cũng tầm 20 đến 21, đẹp vậy mà lại đi tu thật đúng là quá phí .

Tự nhận ra mình đang có ý nghĩ bất kính với người tu hành ,tôi phải tự vả vào mặt mình cho tĩnh, lúc này tiểu hòa thượng nhìn thấy tôi làm hành động kỳ lạ nên phì cười.

" Chào thí chủ, không hiểu thí chủ cần tôi giúp gì mà lại tự đánh mình như vậy? " tiểu hòa thượng này cố gắng nhịn cười để hỏi tôi.

Tôi đỏ mặt vì câu hỏi của tiểu hòa thượng ấy nên quay lưng hít một hơi thật dài rồi quay lại " Xin lỗi đã có hành động vô lý trước mặt người " tôi mỉm cười ái ngại.

" Chẳng hay ở đây có phải thường giúp đỡ người gặp khó khăn không vậy?" sau câu hỏi của tôi tiểu hòa thượng lặng lẽ đưa tay lên xoa đầu rồi trả lời.

"Đương nhiên là nơi cửa phật sẽ luôn đón nhận người gặp khó khăn, nhưng chẳng hay thí chủ muốn chúng tôi giúp chuyện gì vậy?"

Tôi nhận ra câu hỏi của tôi đúng là chưa rõ ràng thật, tôi quyết định hỏi lại một cách rõ hơn .

" Ý tôi là ở đây có thể giúp người đang bị quỷ ám thoát khỏi quỷ đúng không sư ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK